Chương 980: Cô Không Xứng
CHƯƠNG 980: CÔ KHÔNG XỨNG
Mục Uyển không hiểu cô, bước đến phòng hội nghị đầu tiên, bên trong đã không còn ai.
Cô gõ cửa.
“Vào đi.” Là giọng nói ngọt ngào của một cô gái.
Mục Uyển đẩy cửa bước vào.
Bên trong có hai người phụ nữ, ba người đàn ông, trong đó có một cô gái khẽ cười nhìn Mục Uyển, có vài phần cung kính, nói: “Tôi là Tát Sa, vị này là Phó Hâm Ưu, người phụ trách bộ phận ngoại giao của khu vực Châu Á – Thái Bình Dương.
Ba chữ Phó Hâm Ưu này, lướt qua trong đầu cô.
Mục Uyển nhìn Phó Hâm Ưu, vợ chưa cưới của Hạng Thịnh Duật, con gái của bà Lan Ninh.
Cô ta trang điểm tinh tế, khí chất thì vô cùng ưu nhã, cũng rất ung dung, trên người toàn là đồ hiệu, tóc tai được buộc gọn gàng, có năng lượng của một nữ cường nhân, cũng có phần thanh xuân của một cô gái, nhưng cũng rất cao ngạo.
Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua gương mặt của Mục Uyển, không hề khách khí nói: “Chúng tôi đều đang đợi một mình cô, sau này đừng đến trễ, cô nên đến trước nửa tiếng.”
“Xin lỗi.” Mục Uyển buông mí mắt.
“Nghe nói ngày đầu tiên cô đi làm đã bỏ việc, tôi biết cô là người của nhà họ Hạng, cũng biết cô là vợ của cựu tổng thống, nhưng cũng mong cô hiểu rõ một chuyện, cô bây giờ, chỉ là trợ lí của bộ phận ngoại giao, cô có thể không làm công việc này, nhưng nếu đã làm rồi, mong cô có thể tôn kính với công việc và đồng nghiệp của mình.” Phó Hâm Ưu nói.
Mục Uyển không phản bác lại, cũng không có lập trường để phản bác.
Mỗi một điều mà cô ta nói, đều đúng.
Cô quả thực ngày đầu tiên đi làm đã bỏ việc.
“Có nghe thấy không!” Phó Hâm Ưu nói lớn.
Mục Uyển nắm chặt tay: “Nghe thấy rồi.”
Phó Hâm Ưu nhìn xuống ghế: “Ngồi đi.”
Mục Uyển tìm được một vị trí ngoài cùng, ngồi xuống.
Ánh mắt sắc bén của Phó Hâm Ưu lướt qua gương mặt Mục Uyển, nói: “Cuộc hội nghị hôm nay là vì cuộc tiếp đón tổng thống nước A, ngài Hình Thiên. Tổng thống Hình ngày kia sẽ đến nước M chúng ta, sẽ tiến hành 2 đến 3 cuộc phỏng vấn, mọi người có ý kiến gì không?”
Ánh mắt của rất nhiều người đều nhìn sang Mục Uyển.
Mục Uyển không nói gì.
Phó Hâm Ưu không hài lòng nhìn Mục Uyển: “Cô không có ý kiến gì à?”
“Trước đó anh ấy gọi điện thoại cho tôi, nói là muốn học nấu một số món ăn.” Mục Uyển nói.
“Món ngon của nước chúng ta cũng rất nhiều, có món gì anh ấy đặc biệt muốn ăn không?” Tát Sa hỏi.
“Ruột già, mochi, còn có bánh cuốn thịt, những cái khác không nhắc đến.”
“Nếu không, chúng ta mời mấy vị đầu bếp đến tổ chức một cuộc thi, để cho tổng thống Hình làm giám khảo, một là tuyên truyền mỹ thực nước ta, hai là, cũng khá có ý nghĩa.” Có người đề nghị.
“Những chuyện này đều có thể sắp xếp được, còn gì khác không?” Phó Hâm Ưu hỏi.
Mọi ánh mắt đều dồn sang Mục Uyển.
Mục Uyển vẫn im lặng, không nói gì.
Phó Hâm Ưu nhíu mày: “Gọi mấy người đến đây họp, không phải để mấy người đến nghe mệnh lệnh, bao nhiêu người ở đây ít nhiều cũng phải có ý kiến gì đó chứ, mấy người không nói gì là có ý gì, đều để cho tôi phải nghĩ, còn cần đến mấy người làm gì.”
“Vâng, vâng, không biết là tổng thống Hình còn có sở thích nào khác không?” Có người hỏi Mục Uyển.
“Anh ấy có rất nhiều sở thích, trên rõ thiên văn dưới hiểu địa lí, biết rõ năm châu, hơn nữa, cũng biết rõ rất nhiều chuyện.” Mục Uyển trả lời.
“Vì vậy ý của cô là, chúng tôi không cần sắp xếp gì nữa?” Phó Hâm Ưu hỏi.
“Tôi không có ý này.” Mục Uyển trực tiếp trả lời.
“Để cô đến đây, là vì cô hiểu rõ tổng thống nước A, có thể giúp đỡ chúng tôi tiếp đãi tốt, nhưng hiển nhiên, cô hình như không nghĩ như vậy, nếu như cô không thể giúp đỡ gì chúng tôi, tôi thấy cô không cần tham gia lần tiếp đón này nữa.” Phó Hâm Ưu trực tiếp hạ lệnh.
Tát Sa vội vã, cười nói: “Cũng không phải là không giúp được gì, ý kiến về mỹ thực trước đó cũng là do cô ấy đề nghị, trừ phần mỹ thực này ra, cô còn có ý kiến nào tốt hơn không?”
“Tạm thời không có…” Mục Uyển ngừng lại một lúc, lại nói: “Đất nước chúng ta mạnh nhất là về vũ khí, nếu như có thể, tôi cảm thấy có thể để anh ấy tham quan một chút về vũ khí, cô cảm thấy sao?”
“Ý kiến này cũng khá tốt.” Những người khác thì thầm to nhỏ với nhau.
Phó Hâm Ưu nhìn Mục Uyển: “Ngoại trừ hai cái này, cô còn có ý kiến gì nữa không?”
Mục Uyển lắc đầu.
“Nếu như tôi để cô cùng đi tiếp đón, cô cảm thấy mình có thể gánh vác nổi không?” Phó Hâm Ưu lạnh giọng nói.
Mục Uyển khẽ cười, nhìn thẳng Phó Hâm Ưu: “Không phải tôi nói có thể gánh vác, cô liền tin tôi có thể gánh vác, có thể gánh vác được hay không, thì cần phải xem nhu cầu rồi? Nếu như cô để tôi làm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để làm, nếu như cô không để tôi làm, tôi cũng không thể nói gì, tôi chỉ là một trợ lí nhỏ bé, đầu tiên là phải nhìn nhận rõ vị trí của mình, không phải sao?”
“Cô có thể điều chỉnh được là tốt, tôi cũng nói rõ với cô, tôi không cảm thấy cô có thể đảm nhận được, cô chỉ khiến cho nước ta thêm xấu hổ, bây giờ mời cô ra ngoài, cô không cần phải họp nữa.” Phó Hâm Ưu lạnh lùng nói.
“Không phải, phó bộ trưởng Phó…” Tát Sa còn muốn nói gì đó nữa.
Ánh mắt lạnh lùng của Phó Hâm Ưu đảo qua: “Cô không có cái quyền lợi này.”
“Không phải, là trưởng thư ký Hoa đặc biệt mời Mục Uyển tham gia, dù sao cũng là ý kiến của cấp trên.” Sắc mặt Tát Sa có chút khó coi.
“Ý kiến của cấp trên, bộ phận ngoại giao chúng ta làm việc, còn cần người khác đến chỉ tay chỉ chân sao? Trưởng thư ký Hoa có ý gì, anh ta từng thương lượng với tôi sao? Tôi có đồng ý sao? Còn có, cái kiểu người ngày đầu tiên đi làm đã bỏ việc như cô ta vẫn còn có thể đến làm việc là chuyện gì!” Phó Hâm Ưu lạnh giọng nói.
Từng câu từng chữ, nói thẳng vào mặt Mục Uyển.
Từ đầu đến cuối, Mục Uyển vẫn luôn im lặng.
Phó Hâm Ưu nhìn Mục Uyển: “Cô còn chưa đi, cần tôi tìm người lôi cô ra nữa à?”
Gương mặt của Mục Uyển không mang biểu cảm gì đứng dậy, bước ra cửa, lúc bước đến chỗ Phó Hâm Ưu còn ngừng lại, nhìn vào Phó Hâm Ưu: “Giữa những chuyện lớn chuyện nhỏ cô còn không phân rõ ràng, lại khiến tôi thực sự tò mò, sao cô lại có thể ngồi lên vị trí này.”
“Cô nói cái gì!” Phó Hâm Ưu đập bàn đứng dậy, trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Mục Uyển.
“Nếu như cô nghe không hiểu, nghe không rõ ràng, tôi có thể giải thích rõ ràng cho cô nghe, bộ phận ngoại giao tồn tại là vì cái gì?” Mục Uyển hỏi.
“Để duy trì quan hệ hữu nghị giữa các quốc gia, giải quyết mâu thuẫn giữa các nước với nhau, thúc tiến quan hệ hữu nghị, duy trì toàn vẹn lãnh thổ, đoàn kết, giàu mạnh, cô hỏi tôi những thứ này là có ý gì?”
“Nếu như là do trưởng thư ký Hoa phân phó, chắc là ý kiến của quốc vương, vì là ý kiến của quốc vương, hoặc là, ý kiến của tổng thống nước A.
Bất kể tổng thống nước A muốn bàn chuyện cũ với tôi, hay là muốn làm khó tôi, thì anh ấy đều muốn gặp được tôi.
Cô trực tiếp không quan tâm đến thể diện của anh ấy, là muốn duy trì tình hữu nghị giữa hai nước sao?
Ngoài ra, cô ra oai phủ đầu với trưởng thư ký Hoa như vậy, là muốn hạn chế bộ phận ngoại giao trong sự ngông cuồng và kiêu ngạo, đối với toàn bộ bộ phận ngoại giao đều không tốt.
Một người không biết được ý nghĩa chân chính của bộ phận ngoại giao, còn ngồi trên vị trí lãnh đạo của bộ phận ngoại giao, cô cảm thấy nghi vấn của tôi sai sao?
Hay là tôi nói như vậy cô vẫn không hiểu?” Mục Uyển trầm ổn nói.