Chương 1334: Nuông Chiều Sẽ Khiến Người Tùy Hứng
CHƯƠNG 1334: NUÔNG CHIỀU SẼ KHIẾN NGƯỜI TÙY HỨNG
“Cô không đuổi tôi đi sao?” An Kì không hiểu hỏi, ngồi xuống bên cạnh Mục Uyển.
Mục Uyển nhìn về phía An Kì: “Cho đến hiện tại, cô cũng chưa từng làm gì có lỗi với tôi, tại sao tôi phải đuổi cô đi?”
“Phu nhân không lo lắng à, nếu tôi làm thì không kịp nữa rồi?” An Kì nhăn mặt hỏi.
Mục Uyển nhìn về phía An Kì: “An Kì, từ khi cô ở trên lầu phát ra âm thanh binh binh bang bang, đó không phải là cô đã cố tình cảnh báo cho tôi sao? Cô là nói với tôi rằng trên lầu có người, cô hy vọng tôi phát hiện, cô cũng không muốn làm điều đó.”
An Kì mở to hai mắt nhìn: “Tôi thật muốn vỗ tay cho cô một cái, bản lĩnh này của cô là học từ Barney sao, hay là học từ Hạng Thịnh Duật? Lúc đầu tôi cũng không cảm thấy vậy, nhưng được cô phân tích, tôi cảm thấy rất có đạo lý.”
Mục Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đến chơi game đi, chơi chút nữa là tan làm rồi.”
“Sau khi tan làm, Hạng Thịnh Duật sẽ đến đón cô đi biển chứ gì.” An Kì mập mờ hỏi.
Mục Uyển gật đầu.
“Không phải là cầu hôn đó chứ?” An Kì suy đoán.
“Không biết, có thể là anh ấy chuẩn bị bữa ăn tối.” Mục Uyển nói.
An Kì nở nụ cười: “Hạng Thịnh Duật thật sự rất lãng mạn, ăn một bữa cơm tối mà cũng Muốn lên biển, sau này già rồi thì đây đều là những hồi ức tốt đẹp.”
Mục Uyển cũng không lên tiếng, Mục Uyển nhớ đến Hạng Thịnh Duật vì cô mà mua những di chỉ như mộng ảo, thứ quý giá vậy mà anh ấy cũng tặng cho cô...
Hạng Thịnh Duật này, hình như là thật sự rất lãng mạn.
Trong tim có chút ngọt ngào vô hình.
“Ừm. Hi vọng có thể ở bên nhau lâu dài, chuyện của tương lai cũng không thể nói được, nói không chừng anh ấy sẽ thích người phụ nữ khác.” Mục Uyển nói.
“Người khác không chung thủy với tình yêu cũng là chuyện bình thường, nhưng Hạng Thịnh Duật nhà cô coi cô như là bảo bối trong lòng, chắc chắn sẽ không đâu, cô yên tâm đi. Anh ta luôn lo sợ rằng cô sẽ bị cướp đi, còn có tinh thần đâu mà để ý đến người phụ nữ khác? Tôi nghĩ là bây giờ anh ta hận không thể mau mau cưới được cô.” An Kì nói.
“Tôi lại không có tài đức gì mà có thể nhận được sự hy vọng của anh ấy, nếu như tôi không cố gắng, không ưu tú, lại không có có nhan sắc thì sao anh ấy phải luôn thích tôi? Cuộc đời rất dài, sự nuông chiều của anh ấy cho ai thì cho, sao phải cho tôi?” Mục Uyển hỏi.
“Hả?” An Kì nhướn mày: “Phu nhân, câu hỏi này của cô rất sâu sắc, anh ta thích cô, đương nhiên là chiều chuộng cô rồi.”
“Nhưng tôi cảm thấy sự yêu thích của người đàn ông này không thể lâu dài được, thích từ lúc bắt đầu, thời gian dài thì phần thích này sẽ từ từ biến mất, thậm chí niềm đam mê cũng sẽ biến mất theo năm tháng, cô chắc chắn vẫn còn thích à?” Mục Uyển hỏi sâu vào vấn đề.
“Sự yêu thích của mỗi người đàn ông đều sẽ biến mất sao?” An Kì lo lắng hỏi.
“Không biết, cũng có thể là không phải đâu. Cho nên đừng kỳ vọng quá nhiều, càng không nên đem tất cả tâm tư đặt vào người đàn ông mà mình thích, hãy là chính mình, làm những việc mà mình thích.” Mục Uyển nói, mở giao diện trò chơi ra.
An Kì nhìn điện thoại của Mục Uyển: “Không phải cô chơi game là vì Hạng Thịnh Duật à?”
“Đáp lại nỗ lực của anh ấy, trong lòng mình cũng sẽ dễ chịu một chút.” Mục Uyển nói, mời An Kì vào trò chơi.
An Kì đồng ý, nhìn Mục Uyển.
Cô ấy cảm thấy sắc mặt của Mục Uyển hơi nặng nề, hình như là có tâm sự, rõ ràng Mục Uyển nhỏ tuổi hơn cô ấy, nhưng suy nghĩ của Mục Uyển lại thành thục hơn cô ấy rất nhiều.
Trò chơi bắt đầu, cô ấy cũng không nói gì nữa, bắt đầu chơi.
Thời gian nhàn nhã chơi trò chơi trôi qua rất nhanh, cũng đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bây giờ có rất nhiều người thích chơi trò chơi.
Trò chơi cũng chỉ là trò chơi, nó khá dễ dàng, có thể thả lỏng tâm trạng, có thể dạy cho bạn bè, cũng có thể thu hút người khác phái, còn có cảm giác kích động phấn khích vì đạt được thành quả. Nhưng nếu như bị giết thì cũng chỉ hối tiếc tạm thời, chẳng mấy chốc là có thể được vào ván mới, bắt đầu lại một lần nữa.
Nhưng cuộc đời thì không phải là trò chơi, không có nền tảng kinh tế thì làm sao duy trì trò chơi?
Cho nên lúc làm việc thì phải cố gắng hết sức, chăm chỉ làm việc, lúc chơi game thì thỏa thích mà chơi, lúc ăn cơm cũng phải ăn thật ngon, lúc ở cùng với bạn bè thì cũng phải hòa thuận vui vẻ.
Không biết qua bao lâu, điện thoại của Mục Uyển vang lên.
Cô thấy là tên của Hạng Thịnh Duật, ván này sắp kết thúc rồi, liền ấn tắt cuộc gọi của Hạng Thịnh Duật, tiếp tục chơi game.
An Kì liếc nhìn đồng hồ: “Phu nhân, Hạng Thịnh Duật đúng giờ ghê, còn mấy phút nữa là chúng ta tan làm rồi, chắc là anh ta nhớ cô rồi.”
Mục Uyển ấn thao tác trên bàn phím: “Cô mau tranh thủ thời gian đến tiếp ứng cho tôi, tôi sắp chết rồi, bọn họ đang trốn ở trong bụi cỏ.”
“Được, bây giờ tôi đến ngay.” An Kì nói, đang chạy đến, điện thoại di động lại vang lên, vẫn là Hạng Thịnh Duật.
“Ha ha.”
Mục Uyển có thể không nhận cuộc gọi của Hạng Thịnh Duật, nhưng cô thì không dám, cô mà không nhận thì dựa vào tính tình âm dương quái khí của Hạng Thịnh Duật, nếu giận lây sang Sở Giản thì làm sao bây giờ?
Cho nên, An Kì nhận điện thoại.
“Bây giờ Mục Uyển đang làm gì vậy, tại sao lại không nhận điện thoại của tôi?” Hạng Thịnh Duật hơi tức giận nói.
An Kì nhìn về phía Mục Uyển.
Bởi vì An Kì không đến kịp mà Mục Uyển chết rồi.
Cô nhướn mày, đặt điện thoại lên bàn.
An Kì hắng hắng giọng giải thích: “Lúc nãy đang chơi game, nhưng vì anh điện thoại đến, hại hai người chúng tôi chết hết rồi.”
“Dựa vào trình độ của hai người thì chết cũng là chuyện thường mà? Cô kêu cô ấy nghe điện thoại đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
An Kì đưa điện thoại cho Mục Uyển: “Anh ta kêu cô nghe điện thoại.”
Lông mày của Mục Uyển nhăn lại càng chặt hơn, nhận điện thoại từ tay An Kì, giọng nói hơi lạnh lùng: “Chuyện gì?”
Hạng Thịnh Duật ở đầu dây bên kia ngẩn người: “Lúc nãy đang chơi game hả?”
“Ừm.” Mục Uyển nhàn nhạt lên tiếng.
“Chết rồi?” Hạng Thịnh Duật lại hỏi.
“Ừm.” Mục Uyển lại trả lời một tiếng.
Hạng Thịnh Duật nghe thấy cô hơi lạnh nhạt, giọng nói của anh hòa nhã hơn: “Bây giờ anh đang ở dưới lầu, chúng ta đi qua phía bên kia vẫn có khoảng cách dài, anh có thể chơi game với em ở trên xe. Anh bảo đảm để em tăng mấy cấp luôn, thắng thua cũng là chuyện thường, chơi để tổng kết kinh nghiệm, lần sau còn biết đánh như thế nào.”
“Em cảm thấy kinh nghiệm của em là lúc cúp điện thoại, anh chờ em hai phút, được không?” Mục Uyển nói.
“Anh biết rồi, sắp tan làm rồi, em mau đi xuống đi.” Hạng Thịnh Duật nói, tắt điện thoại.
Mục Uyển thở dài một hơi.
An Kì dựa gần vào Mục Uyển: “Tôi cảm thấy Hạng Thịnh Duật rất thích cô, anh ta là một người rất kiêu ngạo, cô vừa giận là anh ta đã biến thành con cừu nhỏ trước mặt cô, cực kỳ lo lắng, sợ hãi cô sẽ tức giận. Phụ nữ có hạnh phúc hay không, thì hãy nhìn vào sự tùy hứng của cô ta, nếu như người đàn ông yêu chiều thì phụ nữ sẽ càng ngày càng tùy hứng, nếu như người đàn ông là một tên cặn bã thì phụ nữ càng ngày càng tự lập kiên cường.”
Mục Uyển cảm thấy những lời nói này của An Kì rất có đạo lý.
Lúc cô ở cùng với Hình Thiên, chưa bao giờ để cho anh nhìn thấy sắc mặt của mình, cũng không có không kiên nhẫn, bởi vì Hình Thiên không chiều chuộng cô, không bao dung cho tính tình của cô.
Nhưng Hạng Thịnh Duật thì khác, cô biết cho dù cô có nổi giận với anh ta, anh ta cũng sẽ không trách cô lời nào.
Nghĩ như vậy, bản thân vì một trò chơi mà giận chó đánh mèo lên Hạng Thịnh Duật, cũng hơi quá đáng...