Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 841: Người Yêu Thân Mật​




CHƯƠNG 841: NGƯỜI YÊU THÂN MẬT
Rosen cũng cười, nhìn cánh tay đã mất của Lưu San: “Thật ra tôi luôn để ý đến cô, cô rất đặc biệt, không khóc lóc, không bi quan, vẫn có thể mỉm cười như vậy, tốt lắm.”
Lưu San nhìn cánh tay đã mất của mình, hít sâu một hơi: “Nếu là tôi của lúc trước, chắc chắn tôi sẽ khóc đến chết mất, lúc nhỏ chỉ cần không cẩn thận làm đứt tay thôi, tôi đã khóc rất lâu, chỉ là sau này lớn lên mới phát hiện, khóc cũng không có tác dụng gì, mất rồi là mất rồi, chẳng lẽ tôi khóc thì có lại được à?”
“Hiện nay đang có một loại tay giả, có thể truyền thông tin lên não bộ, bề ngoài giống y như thật, lúc đầu sử dụng sẽ có chút rắc rối, nhưng đến khi thích ứng rồi, nó sẽ rất hữu dụng, tôi có một người bạn ở viện nghiên cứu, có thể nhờ anh ấy mang tới cho cô một cánh tay.” Rosen đề xuất.
Lưu San cười lắc đầu: “Tôi đã nói với cậu rồi, tôi không có đầu óc, cũng rất dễ quên, vết thương lành lại rồi sẽ quên đi đau đớn, thật ra không còn tay nữa cũng tốt, có thể nhắc nhở tôi mọi lúc, rằng không nên kích động, không nên sống tùy hứng, đây cũng không phải chuyện gì xấu, cảm ơn cậu Rosen, người ta thường nói đại nạn không chết ắt có phúc, có thể quen biết cậu là may mắn ba đời của tôi.”
Rosen đỏ mặt: “Nếu có chuyện gì không hiểu cô có thể hỏi tôi.”
Anh dẫn Lưu San đến phòng cô, căn phòng không lớn, rộng 12 mét vuông, có một chiếc giường, một chiếc bàn, hai chiếc tủ, không có cửa sổ.
Rosen lo lắng nhìn Lưu San: “Ngài Thẩm dặn cô ở đây, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ tìm lý do xin cho cô một căn phòng tốt hơn.”
Khóe miệng Lưu San hơi nhếch lên, nhìn Rosen: “Không cần đâu, căn phòng này vừa lớn lại vừa tốt, vẫn dùng được, một chiếc giường, một chiếc bàn và hai chiếc tủ đã đủ tiêu chuẩn rồi, tốt hơn nhiều người ngủ ngoài đường, còn cửa sổ, mở cửa chính ra là đến sân rồi, không khí rất trong lành, không có cửa sổ, tỉ lệ an toàn càng cao.”
Rosen bị cô chọc cười, mỉm cười nói: “Cô thật sự rất lạc quan, hôm nay, ngài Thẩm sẽ dẫn bạn gái anh ấy đến đây, bạn gái anh ấy dị ứng với phấn hoa và mèo, lát nữa cô đi cùng tôi ra ngoài xem xét, phải bảo đảm rằng con đường họ đi qua không có hai thứ đó.”
Trong lòng Lưu San hẫng một cái, cụp mắt xuống.
Cô đã gả cho người khác, Thẩm Diên Dũng có bạn gái khác cũng là điều bình thường, dù sao thì giữa bọn họ đã không còn gì khác ngoài thù hận, cũng không còn cơ hội nào nữa.
Năm năm xa cách, đã xảy ra quá nhiều chuyện, tình cảm đã từng sâu đậm đến đâu cũng sẽ trở nên mờ nhạt, biến chất theo thời gian.
Cuộc sống cô đã quá ghập ghềnh, cơ thể không còn nguyên vẹn, ngay cả trái tim cũng đầy sẹo, linh hồn cô đã chết từ lúc nhảy lầu năm đó, phần còn lại chẳng qua chỉ đang thoi thóp để trái tim có thể thoải mái hơn một chút mà thôi.
Không nghĩ nữa, cô phải cởi mở, không quan trọng, không có điều gì quan trọng cả.
“Được, tôi sẽ cố gắng cẩn thận, để không ngáng chân cậu.”Lưu San cười nói.
Rosen cũng cười: “Quần áo của cô đều ở trong tủ, cô nhìn xem, nếu không có vấn đề gì, có thể cùng tôi đi kiểm tra.”
Lưu San ra dấu OK, mở cửa tủ, quần áo bên trong đều giống nhau, còn chuẩn bị đồ nội y vừa người cô.
Cô đóng cửa lại, nhìn Rosen nói: “Tôi vẫn thiếu một số vật dụng cần thiết, có thể cho tôi chút thời gian để ra ngoài mua chúng không?”
“Ừm, có thể, ngài Thẩm nói, mỗi tháng sẽ phát cho cô 15 triệu tiền công, một tuần nghỉ một ngày.”
Lưu San gật đầu, Thẩm Diên Dũng thật sự đã xem cô như người giúp việc, nhưng vậy cũng tốt, cô có công việc ổn định, một người thầy tốt bụng, còn có ngày nghỉ ngơi, quả thật tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô.
“Giờ tôi cùng cậu đi kiểm tra.”Lưu San nói.
“Cô thay quần áo đi, tôi ở bên ngoài đợi cô.” Nói xong, Rosen đóng cửa lại.
Lưu San thay quần áo, không còn cánh tay phải nữa, không quen nên cô mặc đồ hơi khó khăn.
Có khó khăn hơn nữa, chỉ cần kiên trì và bình tĩnh, cô có thể hoàn thành mọi việc.
Cô thay quần áo xong ra mở cửa, nhìn Rosen cười nói: “Quần áo rất vừa vặn, rất đẹp, sơ mi trắng, chân váy đen, nhìn rất giống các cô gái công sở trên TV đúng không, tôi lại chỉ có một cánh tay nữa chứ, ha ha ha.”
“Ha ha.” Rosen bị cô chọc cười: “Quả thật rất đẹp.”
Lúc trước Lưu San nhốt mình trong phòng một thời gian dài, cho dù có ra ngoài, cũng không thể ra sân, bây giờ được đi ra ngoài sân rôi, cô hít sâu một hơi.
Thoáng cả người, yêu cầu với mọi thứ không cao sẽ dễ được thỏa mãn, mà dễ thỏa mãn thì cũng dễ cảm thấy vui vẻ.
“Cậu không cảm thấy sau khi nơi này không có hoa, màu sắc ở đây hơi đơn điệu, không có cảm giác vui mắt sao?” Lưu San nói: “Các cậu đã cắt hết hoa trên giá rồi à, thật cẩn thận.”
Rosen nghe thấy câu này của Lưu San, cũng cảm thấy trên đường không có một chút màu đỏ, về mặt thị giác thì không có gì khác biệt, nhưng sẽ thấy thiếu thứ gì đó.“Lát nữa tôi sẽ cho người đặt một số hoa nhân tạo vào đây, có lẽ bây giờ vẫn còn kịp, tôi đi gọi điện thoại.”
“Rosen, mùa này nên ăn cherry, cà chua hoặc những quả màu đỏ, những loại quả này không phải hoa, không có phấn hoa, lại lấy màu đỏ làm chủ đạo, tôi cảm thấy nếu đặt những quả này sẽ cho người khác một sự bất ngờ.” Lưu San đề xuất.
“Ý kiến hay đấy, đợi tôi một lát.” Rosen đi ra ngoài gọi điện.
Lưu San ngồi xổm xuống, nhìn thấy dưới đất có một chú kiến.
Không biết chú kiến đang nghĩ gì, nếu nó có IQ của con người thì sẽ ra sao?
Bọn chúng vẫn giữ được trách nhiệm như vậy chứ?
Có đoàn kết nữa không?
Có phụng dưỡng một mình kiến chúa không?
“Cô đang làm gì vậy?” Rosen gọi điện xong thì trở về hỏi cô.
“Tôi đang nghĩ, những con kiến này có phải đều là con của kiến chúa không? Hình như tôi đã đọc trong một cuốn sách nào đó, họ nói rằng tất cả kiến trong một tổ đều do kiến chúa sinh ra.” Lưu San đăm chiêu nói.
Rosen nở nụ cười: “Thật ra cũng không phải hoàn toàn như vậy.”
Lưu San nhìn anh khó hiểu: “Vậy thì là gì?”
“Thật ra vương quốc loài kiến là một chế độ mẫu hệ, kiến thợ và kiến lính đều là kiến cái, trong số chúng sẽ sinh ra một kiến chúa mới.”
“Vậy có kiến đực không, kiến đực làm gì vậy?”
“Có kiến đực, trứng được thụ tinh phát triển thành lưỡng bội là giống cái, trứng không được thụ tinh sẽ trở thành kiến đực đơn bội, kiến đực sẽ giao phối với kiến cái.”
“Không phải chỉ có một kiến chúa sao? Vậy có nghĩa là kiến thợ cũng có con sao?” Lưu San không hiểu.
“Có 12000 loài kiến với tập tính khác nhau, nhưng đa số trong kiến cái sẽ có tinh trùng, để cho kiến chúa đẻ trứng.”
Lưu San kinh ngạc: “Kiến cái có tinh trùng?”
Rosen nói đến mức xấu hổ, gật đầu: “Thế giới loài vật rất phức tạp.”
Lưu San mỉm cười: “Cũng may tôi không phải là kiến, không cần hiểu rõ.”
“Ha ha ha.” Rosen buồn cười: “Chúng ta đi tới nơi khác xem xem.”
“Được.” Lưu San đứng dậy, ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Diên Dũng từ phía xa đi tới.
Bên cạnh anh còn có một cô gái với mái tóc dài, mặc áo choàng màu nâu nhạt.
Cô gái đang khoác cánh tay Thẩm Diên Dũng, trông hai người rất thân mật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK