Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201: Không Muốn Làm Việc Thì Anh Nuôi Em​




CHƯƠNG 201: KHÔNG MUỐN LÀM VIỆC THÌ ANH NUÔI EM
“Bạch Nguyệt, tôi cảm thấy rất tò mò, sao cô lại đoán hung thủ không phải chỉ có một người? Còn nữa, sao cô lại đoán hoàn cảnh gia đình anh ta bình thường, còn có thể suy đoán ra chuyện về bạn gái đã từng qua lại, cô dựa vào đâu?”
“Tony cao 1m9, cân nặng 85 kg, anh nghĩ, một người có thể tự khiêng được cái xác anh ta không?”
Ngoài ra, địa điểm cái xác bị di chuyển đi khá xa, là một nhà vệ sinh công cộng ở một khu nhà cũ, địa điểm của khu vệ sinh công cộng này cũng vô cùng hẻo lánh, xe cũng không thể đi vào được.
Hung thủ rất quen thuộc với địa hình ở đó, thậm chí có thể biết chính xác khi nào thì không có người ra vào, cho dù đụng phải người nào đó, thì cũng không có ai nghi ngờ sự xuất hiện của bọn họ.
Anh cho rằng người có tiền sẽ xuất hiện ở những nhà vệ sinh công cộng nơi hoang vu như thế sao?
Tony là một kẻ đầu bảng kim cương, những người phụ nữ để ý anh ta không phú thì cũng quý, cũng vô cùng xinh đẹp giống như Tô Tiểu Linh, mỗi một viên đạn của anh ta đều đáng tiền, anh ta sẽ không lãng phí vào việc săn bắn.
Vậy thì, có một loại phụ nữ, sẽ khiến cho anh ta cam tâm tình nguyện lãng phí đạn, hoặc, vẫn còn yêu, hoặc là đã bị đá, dù sao tôi chắc chắn đó là người phụ nữ anh ta từng qua lại.
Còn về đồ dùng chặt xác à? Nếu là của nhà người khác, bọn họ dùng đồ của nhà người khác cắt rời thi thể, thì cũng quá lớn mật.
Ngoài ra, thứ đựng thi thể là túi nhựa màu đen bình thường.
Loại túi nhựa này nhà bình thường sẽ không có được, trừ phi là đi mua cá, bán thịt, được cửa hàng đưa cho” Bạch Nguyệt phân tích hợp tình hợp lý.
“Cô chỉ nghi ngờ hai người, liệu có khi nào có nhiều hơn hai người không?” Mộc Hiểu Sinh suy đoán.
“Không có khả năng, đầu tiên, ai mắc phải căn bệnh đó cũng khó mở lời, thứ hai, là bạn gái cũ, những mối quan hệ của cô ta thật ra cũng không giống với của Tony, không có nhiều khả năng việc cô ta tiếp xúc được với khách hàng kim cương của Tony, cho nên, cô ta sẽ không liên thủ với khách hàng kim cương.”
Mộc Hiểu Sinh nghe những lời Bạch Nguyệt nói xong thì như vỡ hiểu ra.
“Bạch Nguyệt, đây là tâm lý học tội phạm à, cô học cả môn này nữa sao? Cô cũng quá khủng đấy, chẳng trách cô lại có tiếng trong giới như vậy” Mộc Hiểu Sinh khen ngợi.
“Phiền anh đi làm chuyện chính đi” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở Mộc Hiểu Sinh.
Mộc Hiểu Sinh nhìn Cố Lăng Kiệt, đột nhiên nhớ ra còn có chuyện chưa làm xong.
Anh ta nói với Bạch Nguyệt: “Hôm nay mới sớm ra đã có tài liệu bên cơ quan có liên quan gửi xuống, tôi còn chưa xem xem là gì”
“Cơ quan có liên quan?” Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt.
“Lát nữa tôi đi xem xem là gì, vì vụ án của Tony mà tôi hoa mắt chóng mặt, chưa có lòng dạ nào đi xem” Mộc Hiểu Sinh lật tài liệu ra.
Cố Lăng Kiệt: “...”
Mộc Hiểu Sinh nhìn thấy con dấu của quân khu đặc chủng phía bên dưới, không dám nói thêm gì nữa, chột dạ liếc nhìn Cố Lăng Kiệt một cái, rồi đưa tài liệu cho Bạch Nguyệt.
“Đi đi, vụ án này cám ơn các cô, ha ha” Mộc Hiểu Sinh cười khan.
“Vậy liên lạc lại sau” Bạch Nguyệt cầm lấy tài liệu, để vào trong túi.
“Chúng tôi đi trước đây” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, rồi anh quay người, đi nhanh một mạch ra khỏi phòng Mộc Hiểu Sinh.
Mộc Hiểu Sinh vẫy vẫy tay với Bạch Nguyệt.
“Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, những chuyện tôi đồng ý với anh, tôi sẽ giữ lời, tôi làm kiểm tra tâm lý cho các binh sĩ trong quân khu, tôi vẫn có thời gian giúp anh” Bạch Nguyệt nói.
“Được, cám ơn, Bạch Nguyệt”
Bạch Nguyệt theo sau Cố Lăng Kiệt ra khỏi phòng nghiên cứu, lên xe của anh, anh âm trầm hỏi cô: “Em lại đồng ý với Mộc Hiểu Sinh chuyện gì thế?”
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, không giấu diếm nói: “Hơn ba năm trước, em muốn đến học tâm lý học tại một trường nước ngoài danh tiếng, nhờ Mộc Hiểu Sinh mà em được đi, mọi chi phí đều là anh ấy trả cho em, lúc đầu nói rõ rồi, khi nào về nước, em sẽ làm việc cho anh ấy vài năm.
Mộc Hiểu Sinh tốt bụng lại rộng lượng, anh ấy không hề yêu cầu em làm việc cho anh ấy, nhưng làm người không thể vong ân, em và anh ấy đã thỏa thuận rồi, giúp anh ấy làm cố vấn tâm lý cho hai mươi vụ án.
Mộc hiểu Sinh cây to rễ sâu, danh tiếng vô cùng lớn, nhiều cục cảnh sát đều tìm đến nhờ anh ấy giúp.
Trên thực tế, nghiên cứu tâm lý học chia thành nhiều loại, tâm lý tội phạm là một môn khoa học được phân ra rõ ràng, vừa hay lúc ở nước ngoài em cũng có học rồi, đúng lúc có thể giúp anh ấy.
“Anh ta nên đặc biệt mời một chuyên gia đến như vậy thì hơn” Cố Lăng Kiệt đề nghị.
“Ở nước ta, những người học chuyên ngành này đều đến sở cảnh sát, bây giờ cùng với việc vấn đề tâm lý càng ngày càng bùng lên nhiều, nên nhiều cơ quan cũng coi trọng nó, về cơ bản cục cảnh sát cũng đều có những người như vậy, nếu cục cảnh sát tìm đến Mộc Hiểu Sinh, vậy thì chứng tỏ hiện tại bọn họ không đủ năng lực để giải quyết.
Cho nên, là viện trưởng viện nghiên cứu, Mộc Hiểu Sinh muốn tìm, thì nhất định phải tìm chuyên gia trong ngành, nếu không thì không có tác dụng” Bạch Nguyệt giải thích.
Cố Lăng Kiệt ngừng một lát, nói: “Sau khi hoàn thành hai mươi nhiệm vụ rồi, em định làm gì tiếp theo?”
“Mở phòng khám tâm lý, một ngày xem bệnh cho một, hai người thôi, đủ để duy trì cuộc sống rực rỡ của em, ở nước ngoài, phí khám của em rất đắt đấy” Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói.
“Em với Mộc Hiểu Sinh cùng ngành, anh ta đồng ý sao?” Cố Lăng Kiệt ngạc nhiên.
Bạch Nguyệt khẽ cong khóe môi: “Đối tượng chủ yếu của anh ấy là các đơn vị xí nghiệp và người dân thường, viện nghiên cứu của anh ấy cũng sẽ có nhiều trợ cấp từ chính phủ, cho nên, nếu bên cục cảnh sát cần người, thì anh ta phải đưa”.
Còn em thì khác, những người đến chỗ em xem bệnh, không giàu thì quý, người bình thường không xem nổi.
Cho nên, em với anh ta thực ra không có cạnh tranh gì, đương nhiên, những người bên anh ta không xem được thì sẽ chuyển qua chỗ em, nếu anh ta cần em giúp đỡ, em cũng sẽ không chối từ.
“Em sẽ kinh doanh sao? Nếu không kinh doanh thì anh có thể dùng danh nghĩa của quân khu tuyển dụng em” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Em không thích bị bó buộc, em thích tự do, tự do tự tại rất tốt, muốn làm gì thì làm”
Cố Lăng Kiệt nhìn cô thật lâu: “Nếu em thích thì tùy em vậy, nếu không muốn làm việc thì cũng không sao, anh nuôi em”
Bach Nguyệt cười ngầm hiểu.
Phụ nữ, vẫn nên có khả năng độc lập về tài chính, nên có việc để làm, không nên đặt toàn bộ tâm tư lên người chồng của mình.
Người chồng sẽ cảm thấy ngột ngạt, còn bản thân bạn sẽ không vui, một chuyện nhỏ cũng có thể bị khinh thường, mối quan hệ quá căng thẳng, sẽ dễ bị rạn nứt.
Làm được chuyện mình thích, cho dù có một ngày, tình cảm rạn nứt, dù chồng không cần bạn nữa, thì ít nhất, bạn còn có công việc và sự nghiệp.
Bọn họ trở về quân khu, lính cần vụ bưng lên ba món một canh, thịt lợn luộc, sườn xào chua ngọt, trứng cà chua, và canh gà đen.
“Ba giờ chiều anh sẽ triệu tập vài người hỗ trợ em làm kế hoạch nghiên cứu tâm lý, không vấn đề chứ?” Cố Lăng Kiệt nói.
“Vâng, được ạ”.
“Em cần hiểu về cơ cấu trong quân khu, lát nữa anh sẽ đưa tài liệu cho em”.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Trung tá Tống vẻ mặt căng thẳng đi tới.
Cố Lăng Kiệt nhìn anh ta hỏi: “Có chuyện gì?”
“Thủ trưởng, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo” Trung tá Tống cúi đầu lúng túng.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt đi qua đó.
Chuyện quân sự của bọn họ cô cũng không muốn nghe, buồn bực ăn cơm.
Cố Lăng Kiệt nghe Trung tá Tống báo cáo xong thì trong ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc rồi biến mất, anh quá kích động đến nỗi tay hơi run run.
Anh xoay người nhìn về phía Bạch Nguyệt, cố gắng để bản thân trông có vẻ bình tĩnh. “Tiểu Nguyệt, anh có chuyện cần đi giải quyết gấp”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK