Chương 674: Hôn Em Là Việc Uống Cạn Ly Ghen Tuông Này
CHƯƠNG 674: HÔN EM LÀ VIỆC UỐNG CẠN LY GHEN TUÔNG NÀY
Hoa Tiên cũng có chút chán nản.
Cô đã ôm lấy eo của Thẩm Diên Dũng rồi, khuôn mặt của Lưu San hoàn toàn không có chút phản ứng nào, như thể cô ta không nhìn thấy nó vậy.
Ngược lại chỉ có Thẩm Diên Dũng, những người khác không phát hiện ra, cô cảm nhận được rằng, anh ấy vừa ghen, sự phát triển của việc này khác xa với mong đợi của cô.
Nam Cung Nguyệt ra khỏi bếp, đầu bếp làm ra rất nhiều món ăn ngon.
Lưu San nhìn Hoa Nhi không nhắm vào cô.
Cô đói từ lâu rồi và vươn cổ để xem những món mang lên là gì.
Thẩm Diên Dũng quay sang cô, đôi mắt tràn đầy âu yếm, miệng cô hơi nhếch lên.
Hoa Tiên nắm chặt tay và chuyển chủ đề nói về Hoa Nhi: "Ngày kia là năm mới rồi. Em sẽ trở về nước M, hay cùng với bọn chị ăn Tết Nguyên đán."
Hoa Nhi nói ngọt ngào: "Em vẫn không biết năm mới của nước A sẽ như thế nào? Vả lại, không có chị gái trong gia đình, không có gì thú vị cả."
"Cũng được, năm nay em ăn tết với bọn chị nhé. Sau Tết, chị sẽ tiễn em trở về nước M. Chị cũng nên đến thăm bố mẹ một chút. Năm ngoái đã không về rồi." Hoa Tiên nói xong nhìn về phía Thẩm Diên Dũng: "Diên Dũng, chúng ta ăn tết xong ngày nào sẽ quay trở về nước?"
"Ừm, đợi các vấn đề của nước ngoài được xử lý xong, thì hãy trở về một chuyến đi." Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói.
"Chị gái và anh rể của em thật là yêu thương nhau, em ngưỡng mộ quá. Nếu chồng tương lai của em tốt bằng một nửa so với anh rể thôi, em cũng hài lòng rồi."
Lưu San cũng nhìn Hoa Nhi.
Hoa Nhi cũng phải biết mối quan hệ của cô với Thẩm Diên Dũng mà nhỉ.
Yêu thương?
Hai chị em nhà này đều là diễn viễn tạo drama hay sao vậy, là họ có cố tình diễn để Hình Thiên xem hay sao? Mục đích là gì? Hy vọng Hình Thiên tốt bằng một nửa của Thẩm Diên Dũng sao?
Nhìn không hiểu, không nghĩ nữa, dù sao, cũng không muốn hiểu, cô vẫn nên an tâm vào ăn uống thì hơn.
Hoa Nhi thấy Lưu San vẫn không có phản ứng, tiếp tục nói: "Chị ơi, khi nào chị và chồng có con vậy?"
"Hoa Nhi, đừng làm loạn nữa." Hoa Tiên khẽ thì thầm.
"Không phải em làm loạn, anh chị đã kết hôn lâu như thế rồi. Bố mẹ nhất định sẽ thúc giục đó." Hoa Nhi nói.
"Nói cũng phải." Thẩm Diên Dũng gật đầu suy nghĩ: "Vậy thì, tết năm nay, anh không đi thăm nữa. Anh vẫn rất sợ người lớn thúc giục."
"Họ sẽ không như thế đâu, vì Hoa Nhi vẫn còn nhỏ, nói năng lung tung, Diên Dũng, món cơm nếp cuộn là món ưa thích của anh, anh không thích ăn ngọt, em đã bảp đầu bếp thêm thịt vào bên trong, thịt rất tươi, có phô mai, thịt gà và cua vàng, anh nếm thử xem có ngon không?" Hoa Tiên gắp cho Thẩm Diên Dũng một miếng cơm nếp cuộn.
Lưu San nghe Hoa Tiên nói, cô cũng muốn ăn. Tự tay gắp lấy một miếng cơm nếp cuộn, cắn một miếng.
Wow ha ha ha, nó thực sự rất ngon, hôm nào đó cô sẽ gọi Bạch Nguyệt đến làm khách cũng để cho Bạch Nguyệt nếm thử.
Hình Thiên nhìn sang Lưu San.
Cô đang ăn uống vui vẻ, dáng vẻ không quan tâm.
Khóe miệng anh cũng khẽ nhếch lên, chẳng trách Thẩm Diên Dũng lại thích cô ấy, một người rất kỳ quái, khiến cho người ta không thể không muốn biết nhiều hơn về cô, sau khi hiểu nhiều hơn, sẽ thấy rằng cô giống như một cái hố không đáy, khiến bản thân không thể không khám phá một lần nữa.
Lưu San cảm thấy rằng Hình Thiên đang nhìn cô, quay sang lườm anh.
Anh ta và Cố Lăng Kiệt thực sự có khuôn mặt giống nhau nhưng khí chất lại khác nhau.
Cô và Cố Lăng Kiệt đã ăn cơm cùng nhau, lạnh lùng và băng giá, thần thánh cũng không dám khinh suất, một ánh mắt có thể khiến người ta không dám hỗn láo.
Trên người anh ta không có.
"Vẫn còn rất nhiều ở đó, anh có thể tự ăn chúng." Đôi mắt của Lưu San nheo lại.
Hình Thiên cười nhẹ: "Thế thì tôi sẽ thử xem."
Anh ta cũng gắp một miếng cơm nếp cuộn, khuôn mặt của Thẩm Diên Dũng có một chút tái mét.
Đại khái, không nhìn nữa cơ?
Cô ấy vẫn đang nói chuyện với người khác.
Cô đặt hai tay lên bàn, anh không thể cầm lấy nó, đá lên chân cô một cái.
Lưu San bị đau và nhìn sang Thẩm Diên Dũng.
"Trợ lý Lưu, rót cho tôi một ly rượu." Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói.
Lưu San nhướn mày, rót rượu thì đi mà rót rượu, giẫm cả lên chân cô làm gì chứ.
Trước mặt người ngoài, cô không thể hiện sự tức giận của mình. Cô đứng dậy, cầm chai rượu vang đỏ đến, rót rượu cho Thẩm Diên Dũng.
"Cũng rót cho tôi một ly đi.” Hình Thiên nói.
Thẩm Diên Dũng cầm lấy chai rượu vang đỏ trong tay Lưu San." Anh phải lái xe, không uống rượu thì tốt hơn?"
Hình Thiên mỉm cười như hiểu rõ nội tình.
Thẩm Diên Dũng tuổi còn trẻ và là tổng thống trẻ nhất của đất nước A trong lịch sử.
Chiến lược của anh ta và chính quyền thành phố tốt hơn cha anh ta nhiều, những lời bên ngoài được đồn đại nhiều vô kể, chẳng trách không phải xem lại.
Anh biết rằng điểm yếu duy nhất của Thẩm Diên Dũng chính là Lưu San.
"Uống một chút cũng không sao cả." Hình Thiên nói.
Thẩm Diên Dũng tự mình rót rượu vang đỏ cho anh." Lần này vất vả cho anh rồi, ăn tết cũng không yên ổn mà ăn được.
"Nên thế, Tết Nguyên Đán chỉ là một hình thức. Với gia đình tôi, ngày nào cũng là Tết Nguyên Đán mà."
Khi Lưu San nghe anh nói điều này, trong lòng có chút xúc động.
Cô, không còn bố mẹ. Còn về Thẩm Diên Dũng, anh ấy cũng không có bố mẹ.
Trái tim cô yếu mềm, cô hạ tay trái xuống. Ở dưới bàn, ngón tay út của cô bắt lấy ngón tay út của anh.
Thẩm Diên Dũng giữ tay cô một lát.
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh khiến cô cảm thấy rất ấm áp, cúi đầu, bĩu môi và mỉm cười.
Thẩm Diên Dũng liếc nhìn cô, và khóe miệng cô khẽ nhếch lên, gạt đi đám mây mù vừa nãy.
Lưu San lắng nghe họ trò chuyện. Từ Tết Nguyên đán nói đến các nhân vật chính trị, đầu tư và nói đến nhân dân, cô không nói gì cả, cúi đầu ăn thức ăn.
Chẳng mấy chốc, cô đã ăn no, ăn no liền nhanh, cô không tiện để thảo luận về chủ đề của họ. Cô gắp một miếng cá, nghiền thịt cá ra, nhặt xương một cách nhàm chán.
Thẩm Diên Dũng nắm lấy tay cô, nhìn cô nói: "Trợ lý Lưu, tôi đột nhiên nghĩ ra một việc. Em đi đến phòng sách của tôi, rồi in ra những gì tôi yêu cầu em in vào buổi chiều. Hai tiếng sau tôi cần dùng đến nó."
Lưu San sững sờ.
Thẩm Diên Dũng không hề bảo cô in bất cứ thứ gì cả.
Anh cúi đầu nhìn về phía phòng cô.
Cô hiểu rồi, anh nhận ra cô buồn chán, tìm lý do để cô nghỉ ngơi.
"Được ạ, tôi sẽ làm ngay bây giờ." Lưu San nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chạy lên lầu.
Hình Thiên đặt đũa xuống: "Tôi cũng đầy đủ, Tổng thống đại nhân còn phải làm việc, buổi tối tôi sẽ không làm phiền thêm nữa."
"Ừm, Ở nước B có bất kỳ vấn đề gì phải lập tức liên lạc với tôi, tôi là người hậu thuẫn mạnh nhất của anh." Thẩm Diên Dũng nói.
Hình Thiên gật đầu.
Hoa Nhi ngay lập tức cũng đứng dậy: "Hình Thiên, chúng mình hãy cùng nhau đi xem phim nhé. Em nghe nói rằng bộ phim ‘Strike back’ khá hay."
"Thôi, ngày mai vẫn còn nhiều việc. Tối hôm nay anh cũng phải về để giải quyết." Hình Thiên cúi đầu và rời đi.
Hoa Tiên không thể nhịn nhục được, trước kia cô đã nói với Thẩm Diên Dũng rằng Hình Thiên là bạn trai của Hoa Nhi.
Cô làm vậy, bởi vì cô ấy biết rằng Thẩm Diên Dũng cần người tài, muốn sử dụng Hoa Nhi để nịnh hót nhân tài. Một mặt, cô làm Thẩm Diên Dũng vui, mặt khác, cô muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của Hoa gia.
Thật không ngờ, Hình Thiên thẳng tay không để chút mặt mũi nào.
Cô hướng về phía Hướng Thiên: "Xin lỗi, là em đã hiểu nhầm, lời anh nói vẫn đúng nhất?"
Thẩm Diên Dũng vỗ vai Hoa Tiên: "Đừng vội, anh quay lại thư phòng trước."
"Vâng." Hoa Tiên khẽ gật đầu, nhìn thấy Thẩm Diên Dũng không vào thư phòng, mà vào phòng của Lưu San.
Cô hạ mắt xuống, che giấu sự ghen tị trong mắt mình.
Nam Cung Nguyệt nhìn cô chằm chằm, như có tâm tư nào đó, nở một nụ cười…