Chương 638: Nếu Chết Tôi Sẽ Chết Trước Mặt Cô Ấy
CHƯƠNG 638: NẾU CHẾT TÔI SẼ CHẾT TRƯỚC MẶT CÔ ẤY
“Đồ ăn thì sao? Có vấn đề gì không?” Bạch Nguyệt ngẫm nghĩ rồi hỏi.
“Hiện giờ tôi đã cử máy bay qua đó đón anh ta rồi, sẽ để pháp y kiểm nghiệm. Nhưng tôi nghĩ khả năng đồ ăn xảy ra vấn đề là rất thấp, lính cần vụ bên cạnh anh ta tôi cũng đã kiểm tra, không có vấn đề gì.”
“Cho nên khả năng anh ta tự sát là rất cao. Nghe đây, nếu như không có khả năng phạm tội, không có hung thủ, không có thông tin ghi chép, không có di thư nhưng lại thực sự có điều kì quái, anh gửi đoạn ghi hình camera vào hòm thư điện tử cho tôi, lát về tôi sẽ xem. Anh nhất định phải bảo vệ cô ấy (Lưu San) chu đáo. Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho Thẩm Diên Dũng anh đâu.” Bạch Nguyệt lo lắng cảnh cáo.
“Yên tâm đi. Nếu như cô ấy xảy ra chuyện thì người đầu tiên tôi không bỏ qua chính là bản thân. Chỉ cần tôi còn sống thì tôi sẽ dùng tính mạng mình bảo vệ cô ấy. Nếu chết, tôi sẽ chết trước mặt cô ấy.” Thẩm Diên Dũng bảo đảm.
Bạch Nguyệt tin tưởng lời nói của Thẩm Diên Dũng giống như ban đầu cô tin anh yêu Lưu San vậy.
Cô hy vọng Lưu San và đại Bối có thể tìm được nơi nương tựa cho nên đã bán đứng hành tung của Lưu San. Nếu như có thể quay ngược thời gian, cô sẽ không nói hành tung của Lưu San cho Thẩm Diên Dũng. Chí ít như vậy, Lưu San có thể vui vẻ sống cùng cha mẹ cô ấy.
Mặc dù cô không thể gặp mặt trò chuyện với Lưu San nữa cũng không sao. Chí ít, cô biết Lưu San hạnh phúc là được rồi.
Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.
Cô cúp điện thoại rồi bước về phía pháp y.
Pháp y sau khi tiến hành kiểm tra thi thể bà Tằng xong đã đặt bà vào trong túi thi thể mang đi.Chỉ còn lại mấy pháp y đang thu thập những bộ phận còn sót lại của khuôn mặt.
Bạch Nguyệt quay mặt đi.
Thực ra, bà Tằng cũng là một người phụ nữ đáng thương, nhìn vẻ bề ngoài thì có vẻ rất vẻ vang mỹ lệ. Nhưng chồng bà lại đi ngoại tình, ở bên ngoài bao dưỡng vài sinh viên đại học, chắc chắn bà đã rất đau khổ. Mấu chốt là bí mật mà bộ trưởng Tằng biết đã liên lụy đến bà.
Bà cũng rất yêu con trai nên mới đồng ý với Tả Đoàn Niên, tình mẹ không có lỗi.
Nghĩ đến đây, cô cầm điện thoại gọi đi.
Tả Đoàn Niên thấy số lạ gọi đến nên không nghe máy.
Bạch Nguyệt nhắn tin, “Tôi là Bạch Nguyệt, có vài chuyện muốn nói cùng Tả thống.”
Tả Đoàn Niên không trả lời tin nhắn.
Bạch Nguyệt lại lần nữa gọi điện cho Tả Đoàn Niên.
Lần này ông ta nghe điện thoại.
Bạch Nguyệt ấn phím ghi âm.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Tả Đoàn Niên không khống chế được tức giận nói.
Bạch Nguyệt khẽ cười.
Tức giận, xét về mặt tâm lý có rất nhiều nguyên nhân nhưng trong cơn tức giận sẽ mang theo âm rung. Mức độ càng cao nói lên đối phương đang ở trạng thái hoảng hốt. Điều này đối với cuộc đàm phán của cô là điều tốt.
“Tôi muốn làm gì ư, thật ra tôi nghĩ ông nên đoán được rồi chứ. Dù sao ghi âm của bà Tằng ở trên xe không phải chỉ một mình tôi có.” Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.
Tả Đoàn Niên sợ hãi “Cô đặt camera trên xe mình sao?”
“Ông có thể theo lời bà Tằng đặt camera và bom thì sao tôi lại không thể đặt camera trên xe của mình nhỉ?! Nhưng đáng tiếc, camera trên xe bị bom phá hủy mất rồi. May mắn thay tôi vẫn còn một bản lưu trữ của camera viễn trình.” Bạch Nguyệt cười nhẹ.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Tả Đoàn Niên đè giọng xuống hỏi, muốn áp chế sát khí của mình nhưng vẫn bị lộ ra từ hàm răng.
“Tả thống không cần lo lắng, nếu như tôi có ý định truyền ra ngoài thì đã không gọi điện cho ông. Tôi chỉ muốn ông bỏ qua cho con trai bà Tằng.” Bạch Nguyệt thản nhiên nói.
“Chỉ vậy thôi?” Tả Đoàn Niên hiển nhiên không tin.
“Đương nhiên, nếu như ông đồng ý nói cho tôi bí mật của Cố Lăng Kiệt, tôi sẽ càng vui hơn. Có điều vì ông giết bà Tằng nên tôi lo tôi biết chuyện sẽ không sống nổi qua ngày thứ hai. Tôi và Tả thống vốn dĩ cũng không có cừu hận quá sâu, phải không?” Bạch Nguyệt dùng giọng điệu đàm phán nói.
“Cô không có thù với tôi vậy tại sao lại muốn chỉnh đốn bộ trưởng Tằng? Đừng có nói với tôi rằng cô không biết bộ trưởng Tằng là người của tôi.” Tả Đoàn Niên âm dương quái khí nói.
“Tôi cũng không cố ý chỉnh bộ trưởng Tằng, thực ra là quá tức giận, án kiện oanh động khi đó là do tôi phá án và bắt giam. Chính vì nguyên nhân vấn đề của Bộ Giáo dục nên mới dẫn đến tai vạ. Tôi không cảm thấy mình để bộ trưởng Tằng bị lộ ra ánh sáng là điều sai trái. Hơn nữa bộ trưởng Tằng làm sai lẽ nào không nên nhận lỗi sao?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
“Cô muốn con trai ông ta làm gì?” Tả Đoàn Niên trở lại chuyện chính.
Bạch Nguyệt cười nhẹ, “Không phải là ông đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa tôi và bà Tằng rồi sao? Bà ấy đã đồng ý với tôi, mặc dù không có cơ hội thực hiện nhưng tôi nên tuân thủ lời hứa dốc hết sức lực cứu con bà ấy ra.”
“Cô mà lại tốt bụng vậy sao, cô muốn nó làm nhân chứng xác nhận tôi phạm tội sau đó từ miệng nó lấy được bí mật của tôi sao? Nói cho cô biết, đã quá muộn, nó đã bị ném đi làm thức ăn cho chó rồi. Cô cứ truyền đoạn ghi âm ra đi, chuyện này đều do cô cố ý hãm hại tôi sẽ không có ai tin cô đâu.”
“Vậy sao? Nếu như tôi truyền đoạn đối thoại mà chúng ta đang nói ra thì sao?”
“Bạch Nguyệt, cô cho rằng tôi ngu xuẩn như Thịnh Đông sao? Bị chồng trước của cô quay hình, điện thoại tôi đã đặt chế độ nhiễu sóng ghi âm rồi. Không tin cô nghe thử xem, trong ghi âm chỉ có giọng của cô. Ngoài ra, đừng có để suy nghĩ lệch lạc của cô áp đặt lên người tôi. Nếu không tôi sẽ để cô chết rất khó coi, đây là lần cảnh cáo cuối cùng tôi dành cho cô.” Tả Đoàn Niên nói xong, tức giận ngắt điện thoại.
Bạch Nguyệt nhíu mày.
Cô đã làm xong một bước, không cứu được con trai bà Tằng. Thở dài một hơi, ấn nút tắt ghi âm, đúng như lời Tả Đoàn Niên nói, trong đoạn ghi âm chỉ có giọng cô, đoạn đối thoại này với Tả Đoàn Niên hoàn toàn trống rỗng.
Đúng là gừng càng già càng cay, cô đã đánh giá thấp Tả Đoàn Niên rồi.
Cửa bị mở ra.
Một người mặc áo da lông, đầu đội mũ giáp đứng trước mặt cô, “Đi theo anh.”
Cô nghe thấy là giọng Cố Lăng Kiệt, tháo thiết bị an toàn xuống khỏi vị trí.
Anh nắm tay cô lên xe, chạy xe với tốc độ nhanh rời khỏi đó.
Bạch Nguyệt lo lắng nhìn đằng sau, có vài chiếc xe đang chạy về phía này.
Cô gọi điện thoại, “Em không sao, em đang trên đường về biệt thự rồi, đừng lo lắng.”
Hình Thiên không nhìn Bạch Nguyệt mà tập trung nhìn thẳng phía trước, “Tiểu Nguyệt, về sau chuyện đối phó Tả Đoàn Niên cứ giao cho anh, từ hôm nay trở đi em cứ yên tâm ở nhà dưỡng thai.”
“Em không sao...”
“Anh có vấn đề.” Hình Thiên ngắt lời cô, tức giận nói: “Em biết trên xe em có tiếng bom nổ, trong lòng anh cũng muốn bùng phát theo không? Nếu như em chết thì sao, anh sống cũng như sống không bằng chết. Nhưng em biết đấy anh vẫn còn chuyện phải làm, cho anh thời gian nữa năm, anh sẽ giải quyết Tả Đoàn Niên cũng sẽ giải quyết cả Thịnh Đông, anh chỉ hi vọng em có thể sống mạnh khỏe, yên bình.”
“Vấn đề này không phải trước đây chúng ta đã nói rất nhiều lần rồi sao? Em muốn kề vai tác chiến cùng anh.”
Hình Thiên dừng xe lại, cởi mũ bảo hiểm xuống, kiên quyết nhìn thẳng cô: “Anh đồng ý cùng em kề vai tác chiến nhưng cũng chỉ có mức độ thôi, vì anh mà em xông lên phía trước, em cảm thấy có thích hợp không?”