Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1012: Là Ấu Trĩ Hay Là Ngu Xuẩn?​




CHƯƠNG 1012: LÀ ẤU TRĨ HAY LÀ NGU XUẨN?
"Sở Nguyên, thả cô ấy ra ngoài." Sở Giản đi từ bên ngoài đi đến nói.
"Anh lại muốn vi phạm ý của ngài ấy?" Sở Nguyên cau mày.
"Nếu có chuyện gì tôi sẽ gánh trách nhiệm, để cho cô ấy đi ra ngoài." Sở Giản nói.
Sở Nguyên hơi suy nghĩ, chau mày, nhưng cuối cùng đứng sang một bên.
Thuộc hạ của anh ta thấy thế cũng đứng dạt sang một bên.
Mục Uyển lao ra.
Nhưng mà sau khi đi ra ngoài, cô cũng không biết đi nơi nào?
Tiếng súng đã sớm không còn, cô không quen thuộc nơi này. Nếu cô muốn ra khỏi đây Sở Giản sao có thể để cô được như ý.
Cô phải tỉnh táo, bình tĩnh.
Cho dù lúc nãy đã giết người, cô đi xem người chết là ai cũng chẳng có tác dụng gì.
Bây giờ chuyện cô nên làm là báo cho Hình Thiên việc Hạng Thịnh Duật muốn giết anh trên cuộc thi đầu bếp, để anh đề phòng, bóp chết âm mưu của Hạng Thịnh Duật.
"Sao thế? Không phải cô muốn đi ra ngoài sao? Sao lại không đi rồi?" Sở Giản hỏi.
Mục Uyển xoay người, không nói một lời, đi vào biệt thự.
Sở Giản nắm chặt tay Mục Uyển: "Cho dù cô là tảng đá thì cũng có lúc có nhiệt độ chứ?"
"Đừng nói là tảng đá, cho dù là tảng băng cũng có lúc sẽ tan chảy." Sở Nguyên nói thêm vào.
Mục Uyển không rõ, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Giản Nguyên: "Trái tim tôi là bằng máu thịt, nhưng tôi hoàn toàn không cảm nhận được chút hơi ấm nào của Hạng Thịnh Duật. Anh ta mới là động vật máu lạnh, bây giờ anh lại chỉ trích thôi, là do tim và mắt anh bị che rồi."
"Không cảm nhận được độ ấm? Cô nói muốn súng Lôi Âm, được, cậu chủ tặng khẩu súng Lôi Âm quý giá nhất của cậu ấy cho cô. Vốn dĩ lúc ở nước Mỹ đã có thể giết chết Hình Thiên, ngài ấy là vì cô mà hủy bỏ kế hoạch, thả Hình Thiên đi. Cô muốn xe, cậu chủ không nói một lời mua cho cô hai chiếc, cô nói cô thích hoa mai, cậu chủ cũng đích thân trồng hoa mai cho cô. Là do cô cảm nhận không được hay là căn bản không có tim." Sở Giản tức giận nói.
"Anh đúng là đã tạo dựng Hạng Thịnh Duật thành một người đàn ông tốt si tình. Anh ta sẽ cưới Phó Hâm Ưu ngay thôi, nếu đúng là thích tôi, anh ta sẽ cưới tôi."
"Hình Thiên cưới cô cũng là vì yêu cô sao?" Sở Nguyên kích động nói.
Mục Uyển ngây ra, sau đó cô đi vào biệt thự.
Sở Giản theo sau, Sở Nguyên túm tay Sở Giản lại: "Cậu đừng nói nữa, nếu bị ngài biết cậu nói những chuyện này, chắc chắn lại nổi giận. Bỏ đi, người phụ nữ kia không có tim đâu, thời gian lâu rồi, ngài ấy hết kiên nhẫn tự nhiên sẽ bỏ rơi cô ta thôi. Cậu cứ để cô ta làm đi, làm đến chết thì thôi."
Mục Uyển chau mày, nhìn đám người phía sau lưng.
Hạng Thịnh Duật thích cô?
Năm năm trước Hạng Thịnh Duật đã từng thổ lộ với cô, một là cô không tin, hai là cô thực sự không có cảm tình với Hạng Thịnh Duật. Gã này từ nhỏ đã đối đầu với cô, đến tận khi cô được tổng thống nước A cầu hôn rồi đột nhiên anh ta mới thổ lộ với cô, thổ lộ không kịp trở tay như vậy giống như chuyện cười.
Cô nghĩ, là do anh không chịu nổi khi thấy cô sống những ngày tháng tốt đẹp, cố ý giả vờ hòng lừa cô.
Trước khi ly hôn, cô gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật, chỉ cần anh chịu cưới cô, cô sẽ đồng ý gả.
Lúc đó cô nghĩ chỉ là muốn phá hoại mối liên hôn của Hạng Thịnh Duật, thêm vào đó cô đã mất hết danh dự, mặc cho Hạng Thịnh Duật danh cao vọng trọng cỡ nào cũng sẽ bị cô liên lụy.
Hạng Thịnh Duật không làm được hoàng đế, tự nhiên sẽ ôm chặt quyền vị của Hình Thiên.
Nhưng mà Hạng Thịnh Duật đã từ chối cô thẳng thừng, hoàn toàn không nể mặt tình cũ.
Bỏ đi, một ít chuyện nhỏ giữa bọn họ cũng không thể gọi là tình cũ được.
Thậm chí cô cũng không mang trong mình dòng máu của nhà họ Hạng.
Hạng Thịnh Duật thích cô?
Cho dù nghĩ thế nào cũng không có khả năng?
Cô tùy tiện vào một phòng, dù sao bày biện cũng giống nhau, thừ người ra ngồi trên sô-pha nhìn mai vàng.
Cửa bị đẩy ra.
Hạng Thịnh Duật đi tới, nhăn mày nói: "Sao em lại ở trong phòng tôi?"
Mục Uyển: "..."
"Tôi ra ngoài ngay đây." Cô đứng lên, đi ra ngoài.
Hạng Thịnh Duật nắm chặt tay cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Em đến tìm tôi có chuyện gì?"
Cô có thể nói cô chỉ là vào đại một phòng, chứ không hề biết là anh ta ngủ ở phòng nào không?
"Vừa nãy tôi nghe có tiếng súng." Mục Uyển nói.
"Anh bắn đấy, sao thế? Hạng Thịnh Duật cụp mắt xuống nhìn cô.
"Anh đã giết ai?" Mục Uyển lo lắng hỏi.
"Hình Thiên, Mặc Uyên, Hắc Muội, Hạng Tuyết Vi, Phó Hâm Ưu còn có con thỏ sáng nay em gặp kia. Sáng mai thì có thịt thỏ ăn rồi." Hạng Thịnh Duật chậm rãi nói.
Mục Uyển nghe vậy hãi hùng khiếp vía.
Nhưng mà cô càng nghe càng cảm thấy không giống sự thật.
Lúc này đây Hình Thiên chắc hẳn vẫn còn ở nước A, còn anh vẫn chưa lên ngôi vua chưa cần thiết phải giết chết Phó Hâm Ưu, càng không cần thiết giết Hạng Tuyết Vi: "Anh gạt tôi."
Hạng Thịnh Duật giật giật khóe môi: "Chỉ muốn xem em có ngu xuẩn hay không, em đến chỗ tôi chỉ để hỏi tôi đã giết ai sao? Yên tâm, hôm nay tôi không giết người, để dành ngày mốt giết. Đúng rồi, Hình Thiên chết rồi em muốn tự sát sao? Đợi anh ta chết rồi, tôi sẽ đưa em đến trước xác anh ta, nhìn em tự sát, sau đó đưa anh ta trở về nước A, nhưng tôi sẽ chôn em ở đây. Lúc nãy tôi cũng đã cho người đào hố xong rồi. Không phải trong rừng mai, mà là ở bên cạnh toa-let."
"Anh thật là ấu trĩ."
"Dù sao cũng hơn ngu xuẩn." Hạng Thịnh Duật kiên quyết trả lời .
Cô muốn rời khỏi phòng anh nhưng mới bước được một bước đã bị anh kéo lại, nghe anh bá đạo nói: "Đến rồi, thì đi không được."
Anh ôm cô đặt lên giường.
Mục Uyển căn bản tránh không được.
Hạng Thịnh Duật cũng không thương hương tiếc ngọc, giống như mang theo cơn giận của anh, cho đến khi cô giống như mảnh vỡ còn sót lại bên cạnh, anh cũng không muốn cho cô ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống, khóa chặt cô trong hai cánh tay của mình. Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú giống như cây đinh ghim vào linh hồn cô.
Mục Uyển nhìn thẳng anh, bởi vì vẫn còn đang giãy dụa, trên mặt lấm tấm mồ hôi, nhưng cô cũng không khuất phục, nhìn thẳng vào anh.
Hai người cứ cứng ngắc như vậy một giờ đồng hồ.
Mục Uyển cảm thấy thân thể của mình đã mất hết cảm giác, nhưng cô vẫn tiếp tục giãy dụa.
Thân thể Hạng Thịnh Duật lại có phản ứng, không được sự đồng ý của cô, không được cô cho phép lại muốn cô.
Lần này so với lần trước càng dài hơn, cô hoàn toàn không còn sức giãy dụa nữa, chỉ cảm thấy sóng cuồn cuộn đang đánh vào nham thạch.
Thời gian càng dài càng dày vò, đừng nói thoải mái quả thực là dằn vặt.
"Lúc nào thì anh sẽ kết thúc?" Mục Uyển nổi giận, rốt cục cũng lên tiếng nói chuyện.
Hạng Thịnh Duật nhướng mày: "Không muốn kết thúc."
"Anh lăn qua lăn lại như thế, tiêu tốn sức khỏe quá nhanh, cứ tiếp tục như vậy, không cần đợi tới ngày mốt anh sẽ chết vào trước sáng mai." Mục Uyển cười mỉa mai nói.
Hạng Thịnh Duật gồng cơ mặt lại nói: "Yên tâm, cơ thể tôi rất khỏe mạnh. Em giống như xác chết, tôi không có cảm giác."
"Vậy..." Anh đi tìm Phó Hâm Ưu đi!
Câu nói này còn chưa kịp nói ra, Hạng Thịnh Duật đã cúi đầu chặn môi cô, sau đó lật người.
Mục Uyển vội vàng đứng lên, nhưng lại bị anh đè xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK