Chương 809: Hoạn Nạn Cứu Nhau, Yêu Nhau Cả Đời
CHƯƠNG 809: HOẠN NẠN CỨU NHAU, YÊU NHAU CẢ ĐỜI
Bạch Nguyệt cúi đầu, thấp giọng cười.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, khó hiểu: “Em cười cái gì?”
“Cảm thấy rất hạnh phúc nên rất vui, cũng cảm ơn sự cố gắng trước kia của mình mới khiến bây giờ em dễ dàng đạt được hạnh phúc.” Bạch Nguyệt vui vẻ nói, trong mắt phản lại ánh đèn đường chói lọi, sóng nước đa tình, rực rỡ mà lộng lẫy.
Anh nghe thấy cô nói vậy, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Anh nở nụ cười cầm lấy tay cô, mười đầu ngón tay đan vào nhau: “Sau này có chuyện gì anh đều sẽ nói với em, không để em phải suy đoán hay lựa chọn.”
“Như vậy là tốt nhất, anh biết đó, làm một chuyện, chán một chuyện. Hàng ngày trong công việc em đều phải đi suy đoán lòng người, cuộc sống lại mệt mỏi như vậy nên cảm thấy rất khó chịu.” Bạch Nguyệt chủ động dựa vào vai anh, ngẩng đầu ngắm trăng.
Trăng hôm nay rất tròn, rất sáng, nhìn rất đẹp.
“Khi nào em đi nước D thăm Lưu San để anh sắp xếp?” Giọng Cố Lăng Kiệt rất nhẹ nhàng.
“Em định đi gặp Thẩm Diên Dũng trước, như vậy còn dễ ăn nói với cô ấy. Nếu em đi tay không, không mang theo gì tới thì cũng chỉ tăng thêm phiền não cho cô ấy mà thôi.” Bạch Nguyệt lý trí nói.
“Ừ.”
Hai người họ cứ đứng nhìn trăng như vậy, tiểu Hạ dắt tay Thủ Thủ đứng bên cạnh cũng theo hướng bọn họ ngắm trăng.
Gió đêm mùa thu thổi qua có chút lạnh nhưng lại hòa với mùi hương thơm dịu của thiên nhiên. Cảm giác này rất tuyệt giống như đang ở thời cổ đại ngắm trăng, hưởng thụ sự tĩnh lặng và đẹp đẽ của tự nhiên.
Ngày thứ hai, Bạch Nguyệt ngủ đến khi tự tỉnh lại, nhìn sang bên cạnh Cố Lăng Kiệt đã không còn ở đấy nữa rồi.
Bình thường anh cũng đều dậy sớm hơn cô.
Cô đánh răng rửa mặt, ra khỏi nhà thấy Cố Lăng Kiệt đang chạy bộ quanh hồ.
Cô cũng chạy cùng anh, anh liền thả chậm bước chân để cô chạy bằng mình.
Hai người chạy mười vòng mới quay lại: “Anh dạy em vài chiêu phòng thân hữu dụng nhất.”
“Được.” Bạch Nguyệt đáp.
“Em có biết chỗ nào là điểm yếu nhất trên cơ thể người không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Mắt, cổ họng và chỗ đó.” Bạch Nguyệt nói.
“Nếu như đối phương đánh chính diện, dưới tình thế cấp bách em hãy đánh vào mắt và cổ họng đối phương, hai vị trí này ngoài là điểm yếu ra thì không có phòng thủ. Còn nơi đó, em vừa đá ra thì đối phương sẽ kẹp chân em lại, ngược lại sẽ khiến bản thân gặp nguy hiểm.” Cố Lăng Kiệt tỉ mỉ nói.
Bạch Nguyệt gật đầu, đánh về phía mắt Cố Lăng Kiệt.
Anh không chuyển động.
Đương nhiên cô cũng sẽ không thật sự đánh vào mắt anh, dừng lại rồi hỏi: “Sao anh không né?”
“Để em tìm cảm giác tồn tại.” Cố Lăng Kiệt nghiêm túc nói.
“Nếu như em không thu tay lại thì anh không cần mắt nữa à?” Mặc dù Bạch Nguyệt trách móc nặng nè nhưng trong lòng vẫn rất xót anh, hơn nữa còn có cảm giác rất ngọt ngào.
“Không phải em đã thu tay lại rồi sao?” Cố Lăng Kiệt sủng nịnh nói: “Vì để đảm bảo em có thể đánh trúng địch không chút sai sót, sau này anh sẽ huấn luyện em tốc độ và lực đạo ngón tay. Em biết huấn luyện thế nào không?”
Bạch Nguyệt lắc đầu, mặc dù cô nghiên cứu về phương diện tâm lý nhưng trên phương diện huấn luyện thì cô lại ù ù cạc cạc: “Huấn luyện thế nào?”
“Trước hết, mỗi ngày tập nâng tạ một tiếng, sáng nửa tiếng, tối nửa tiếng. Sau đó tập đu xà, mỗi ngày làm sáu lần, sáng ba lần, mỗi lần ba mươi cái, tối ba lần, mỗi lần cũng ba mươi cái. Trước mắt cứ như vậy đã, chúng ta từ từ học.”
“Đu xà? Một cái em cũng không làm được.”
“Đó là do lực cánh tay em không đủ.”
“Tập lực cánh tay có liên quan gì đến ngón tay sao?” Bạch Nguyệt không hiểu.
“Thực ra có bài tập dành cho ngón tay, hơn nữa còn phát triển cơ bắp có thể cải thiện tốc độ và sức lực. Nếu như em không đu xà được thì đổi sang chống đẩy đi. Cái này làm được chứ?”
Bạch Nguyệt lại lắc đầu: “Rất ít người là con gái có thể làm được, một cái em cũng không chống đẩy được.”
“Vậy làm nửa chống đẩy trước, không vội.”
Bạch Nguyệt khó hiểu: “Sao lại làm một nửa trước?”
“Một cái là tay em đặt trên mặt đất, tay và chân đều ở trên một vị trí bằng phẳng, còn nửa cái là tay em sẽ đặt trên ghế đá trước, tay và chân tạo thành một góc 45 độ. Như vậy em có thể dễ dàng làm được, rồi dần dần hạ thấp cao độ của tay đến khi tay đặt trên đất có thể làm được động tác chống đẩy tiêu chuẩn. Khi đó anh sẽ huấn luyện cùng em, dù sao thứ chúng ta có chính là thời gian.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Vậy em sẽ thử làm nửa cái trước.”
Cô nhìn chiếc ghế bên hồ: “Tay em đặt lên đó được không?”
“Được.”
Bạch Nguyệt đặt tay lên ghế, hạ người xuống làm ba cái.
Cố Lăng Kiệt đứng bên cạnh đưa tay ra nâng bụng cô, nhắc nhở: “Chống đẩy là hạ nguơi xuống, tất cả lực đều dồn vào bàn tay, mông không cử động.”
Bạch Nguyệt: “...”
Mặt cô phiếm hồng, tưởng tượng ra tư thế của mình lúc này, thật xấu hổ.
Cô hạ người xuống, cánh tay quá nhỏ một chút cơ cũng không có, nên không đỡ được trọng lượng cơ thể mình, nếu như không có Cố Lăng Kiệt đỡ thì cô đã ngã rồi.
“Thật xin lỗi, thể lực của em rất kém.” Bạch Nguyệt xin lỗi.
“Là do anh không chăm sóc tốt cho em, không vội, chúng ta từ từ tập, chỉ cần ngày mai luôn tốt hơn hôm nay một chút là được rồi.” Cố Lăng Kiệt an ủi.
“Em thử một cái nhỏ trước.” Bạch Nguyệt nói rồi nhìn bàn đá trong rừng.
“Được.” Cố Lăng Kiệt dắt tay cô đi vào cánh rừng.
Bạch Nguyệt tập chống đẩy, anh thì tập võ.
Bạch Nguyệt làm xong ba mươi cái rồi ngồi lên ghế nhìn anh tập võ, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy hưởng thụ rồi.
Mỗi quyền anh vung ra cô đều thấy lá cây cách đó khoảng hai mét sẽ lay động. Chẳng trách khi ở Mỹ nhiều người vây vào đánh anh như vậy mà anh nhanh chóng đánh nằm rạp trên đất.
Hai người cùng nhau luyện tập một tiếng đồng hồ, trên người đều là mồ hôi, trở về ăn bữa sáng.
Tống Tâm Vân cũng đã dậy từ sớm, bà đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Thủ Thủ cũng đã dậy, đang chơi ô tô đồ chơi.
Tiểu Hạ và Lâm Thư Lam ngồi bên cạnh chơi cùng.
“Mẹ.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng gọi.
“Ừ, hai đứa đi tắm trước đi rồi ra ăn sáng.” Tống Tâm Vân nói một cách yêu thương.
“Vâng.” Bạch Nguyệt về phòng tắm trước, vừa mới xoa dầu gội lên đầu thì mất nước.
“Lăng Kiệt, Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt gọi.
“Anh đây.” Cố Lăng Kiệt đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô thì ngừng một chút.
Cô không mặc quần áo, cơ thể trắng tuyết còn vương chút nước giống như đóa hoa mới nở, trắng mịn, nuột nà khiến người ta liên tưởng xa xôi.
Hơi thở anh nhanh hơn bình thường, con ngươi cũng bắt đầu thay đổi.
Bạch Nguyệt không phát hiện ra sự khác thường của anh, gõ vào vòi nước nói: “Đột nhiên mất nước rồi.”
Cố Lăng Kiệt định thần lại: “Không thể nào, điện và nước đều là của nhà mình.”
Trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ, đại khái đã biết được nguyên nhân: “Em đợi một chút.”
Anh ra ngoài đi vào phòng cung cấp điện, quả nhiên có người đã tắt công tắc máy bơm nước.
Anh bật công tắc lên đi ra ngoài, khóa cửa lại rồi tìm Tống Tâm Vân.
Tống Tâm Vân cũng đang chơi với Thủ Thủ.
“Mẹ. Mẹ ra đây một chút.” Cố Lăng Kiệt gọi.
Tống Tâm Vân không hiểu, đi theo Cố Lăng Kiệt ra ngoài.