Chương 463: Chỉ Có Anh Là Người Hiểu Em Nhất
CHƯƠNG 463: CHỈ CÓ ANH LÀ NGƯỜI HIỂU EM NHẤT
“Hai người không đi nữa sao?”Thẩm Diên Dũng đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
“Ừ, khoảng thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, ba của Cố Lăng Kiệt qua đời, có một số trách nhiệm không thể trốn tránh.” Bạch Nguyệt nói mơ hồ.
Thẩm Diên Dũng cười: “Bây giờ rốt cuộc cô cũng biết có một vài trách nhiệm không thể tránh được, giống như tôi, vì sao phải làm tổng thống, nếu như tôi không làm thì gia tộc của tôi sẽ gặp nguy hiểm, dù sao ba của tôi đã từng gây thù chuốc oán với nhiều người như thế, tôi cần phải bảo vệ bọn họ.”
Bạch Nguyệt trầm mặc.
Cô không biết Thẩm Diên Dũng nói ra những lời này với cô là vì mục đích gì, anh ta biết mục đích của bọn họ, cho nên bắt đầu cảnh cáo, hay là…
“Vì sao anh lại nói những chuyện này với tôi?” Bạch Nguyệt nghi ngờ hỏi.
“Tôi yêu Lưu San, nhưng tôi cũng yêu người nhà của tôi, trước mắt tôi không có cách nào vẹn toàn cả đôi bên, nhưng mấy năm nữa khi tôi ổn định lại chính quyền, tôi có thể cưới cô ấy.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
Thì ra anh ta nói ra những lời kia là vì mục đích này.
“Thẩm Diên Dũng, anh hãy quên chuyện đó đi, nếu như anh cưới cô ấy thì chính quyền sẽ không ổn định, anh hiểu rõ tính cách của Lưu San, cô ấy không thích hợp làm vợ của tổng thống, hơn nữa, anh hại chết mẹ cô ấy, cô ấy sẽ không tha thứ cho anh, có lẽ cô ấy cũng không tha thứ cho tôi, anh cần gì phải lừa mình dối người.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Tôi và người vợ hiện tại không có tình yêu, chúng tôi lấy nhau chỉ vì liên hôn chính trị thôi. Cô ấy muốn bảo vệ danh dự của gia tộc mình, tôi cũng vậy, cô ấy đồng ý rằng chỉ cần tôi bảo vệ danh dự cho gia tộc của cô ấy thì sẽ biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào, tôi có thể quang minh chính đại cưới Lưu San làm vợ, tôi không yêu cô ấy, thậm chí tôi chưa từng động vào cô ấy, cô ấy không nên lãng phí tuổi xuân vì tôi.”
“Anh nói chuyện này với tôi để làm gì?” Bạch Nguyệt không hiểu.
“Tôi hy vọng cô nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu?” Thẩm Diên Dũng nói ra mục đích thật sự của cuộc điện thoại này.
“Tôi không biết cô ấy đang ở đâu.”
“Tôi biết, cô có biện pháp tìm được cô ấy, đúng không?” Thẩm Diên Dũng trầm giọng hỏi.
“Tôi không có cách nào tìm ra cô ấy, được rồi, tôi phải đi ra ngoài ăn sáng, xin lỗi, anh cũng biết tình trạng thân thể của tôi rồi đó, tôi cúp máy trước.” Bạch Nguyệt nói xong, không đợi Thẩm Diên Dũng trả lời liền cúp máy.
Cố Lăng Kiệt đứng ở phía sau lưng cô: “May mà Lưu San không yêu Thẩm Diên Dũng, nếu không sẽ khiến em khó xử.”
Bạch Nguyệt nhún vai: “Có lẽ Thẩm Diên Dũng không hiểu rõ những chuyện mà ba anh ta đã làm, nếu không, anh ta sẽ không gọi điện thoại nói cho em biết anh ta làm như thế là để bảo vệ gia đình của mình, anh cảm thấy như thế nào?”
“Có một số việc càng ít người biết thì càng tốt, anh lớn hơn Thẩm Diên Dũng năm tuổi, khi ba anh bị mưu sát, Thẩm Diên Dũng còn chưa sinh ra, chưa chắc anh ta đã biết.”
“Nếu như Thẩm Diên Dũng biết ba anh ta đã làm những chuyện tàn nhẫn như thế, anh cảm thấy anh ta còn giúp đỡ ba anh ta à?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Chuyện này khó mà nói được, thật ra trong lòng Thẩm Diên Dũng đại khái rõ ràng, sau lưng ba anh ta không quá sạch sẽ, nếu như muốn đánh đổ Thẩm Ngạo, trước đó phải lật đổ Thịnh Đông Quang, không ai có thể một hơi ăn thành người mập.” Cố Lăng Kiệt lý trí nói.
“vâng.” Bạch Nguyệt gật đầu: “Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng, em có chút đói bụng.”
Cố Lăng Kiệt nhéo mũi cô: “Được rồi, hôm nay em ở nhà, ngoan ngoãn chờ anh về.”
“Em rất nhớ cuộc sống trên đảo.” Bạch Nguyệt thuận miệng nói.
“Bây giờ em đang mang thai, nơi đó không có bác sĩ, nếu như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?” Cố Lăng Kiệt không yên lòng.
Bạch Nguyệt nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, nếu như cô và Cố Lăng Kiệt đi dạo gặp phải một đàn sói, cô chạy không nổi, thật đúng là không tiện: “Chờ sau khi em sinh bảo bối xong rồi nói.”
Cố Lăng Kiệt cười, nắm tay cô đi ra ngoài.
Tống Tâm Vân đã thức dậy, nhìn thấy bọn họ đi ra, bà ta cười nói: “Chị Vương, chị hâm nóng đồ ăn sáng lại, chuẩn bị bữa sáng cho cậu chủ và cô chủ.”
“Vâng.”Chị Vương cần mẫn đi vào nhà bếp.
“Mẹ, con có một chuyện muốn nói riêng với mẹ.” Bạch Nguyệt nhỏ giọng nói.
“Được thôi, chúng ta qua phòng mẹ nói chuyện.” Tống Tâm Vân mỉm cười, đi vào phòng của mình.
Cố Lăng Kiệt nắm tay Bạch Nguyệt thật chặt, sau đó buông ra, anh đại khái biết Bạch Nguyệt muốn nói gì.
Bạch Nguyệt đi vào phòng của Tống Tâm Vân, đóng cửa lại, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Con nghĩ có một chuyện không nên giấu diếm mẹ, nhưng con hy vọng mẹ có thể giúp con giữ bí mật.”
“Con muốn nói chuyện gì?” Tống Tâm Vân hơi khẩn trương.
“Mẹ, bây giờ con tên là Trần Niệm, thế nhưng trước đó con tên là Bạch Nguyệt.” Bạch Nguyệt thẳng thắn nói ra, cô lo lắng có một ngày, Tống Tâm Vân tự mình biết được, ngược lại sẽ khiến bà ta suy nghĩ nhiều, không bằng chính mình thẳng thắn.
Tống Tâm Vân hơi sửng sốt nhìn Bạch Nguyệt khoảng mười lăm giây: “Mẹ nên sớm nghĩ tới điều này.”
“Con xin lỗi.”
Tống Tâm Vân cầm tay Bạch Nguyệt: “Năm năm trước, lần đầu tiên mẹ gặp con, những lời con nói với mẹ, mẹ biết con là một cô gái tốt, vô cùng thông minh.
Chẳng qua, bởi vì mẹ từng làm tổn thương con, cho nên mẹ không dám nhận con, trên thực tế, hai năm trước mẹ đã tiếp nhận con rồi.
Trong hai năm qua, con đã đi đâu, con có biết không? Không có con, Lăng Kiệt rất đau khổ, thiếu chút nữa uống rượu đến mất mạng, mẹ biết, thật ra thằng bé cố ý, thằng bé cho rằng con chết rồi, nó muốn đi theo con đến thế giới bên kia.”
Trong lòng Bạch Nguyệt cảm thấy đau đớn, cô giải thích một cách đơn giản: “Trong hai năm này, con vẫn luôn chữa bệnh, mỗi ngày đều trôi qua như vậy, thế nhưng cứ như thế, con vẫn tiếp tục sống, con đã quay về rồi.”
Tống Tâm Vân vỗ lên mu bàn tay của Bạch Nguyệt: “Bé ngoan, con chịu khổ rồi, mẹ nợ con một lời xin lỗi, năm đó mẹ và Thanh Hùng vì lợi ích của mình mà làm tổn thương đến con.”
“Con hiểu, cho tới bây giờ con chưa từng trách ba mẹ, nếu như đổi lại vị trí để suy nghĩ, vì con của mình, con có thể làm như thế.”
Tống Tâm Vân theo bản năng nhìn về phía ngón tay út của Bạch Nguyệt: “Làm sao ngón tay con nối lại được?”
“Ngón út này là giả, chỉ có tác dụng trang trí.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Mẹ xin lỗi.” Tống Tâm Vân nói một lần nữa.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Không sao ạ.”
“Con dâu ngoan, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn sáng, hai đứa nhất định đã đói bụng, lát nữa Lăng Kiệt ra ngoài, mẹ phải qua công ty, một mình con ở nhà có thể sẽ buồn chán, nếu như con muốn đón bạn đến chơi thì nói với mẹ một tiếng, mẹ sẽ cho người qua đón.” Tống Tâm Vân nhiệt tình nói.
Trong đầu Bạch Nguyệt hiện lên dáng vẻ của Lưu San.
Nếu như hiện tại có Lưu San ở đây, cô ấy hoạt bát, thích nói chuyện, nhất định sẽ không khiến cho người xung quanh cảm thấy buồn và cô đơn.
Không biết hiện tại Lưu San như thế nào?
Ở một nơi khác, cô ấy có sống vui vẻ không?
“Tiểu Niệm.” Tống Tâm Vân gọi một tiếng.
Bạch Nguyệt lấy lại tinh thần, cười nói: “Cảm ơn mẹ, thời gian này con muốn ôn tập qua một lượt những kiến thức trước kia con đã học, đã lâu không dùng đến, con sợ mình sẽ quên mất.”
“Ừ, được rồi, con cần gì thì nói với mẹ nhé.”
“vâng.”
Bạch Nguyệt đi ra ngoài, Cố Lăng Kiệt đang nhìn điện thoại di động.
“Mẹ đi công ty trước, hai đứa đừng quên ăn sáng.” Tống Tâm Vân dặn dò.
“Vâng ạ.” Bạch Nguyệt trả lời, cô ngồi xuống cạnh Cố Lăng Kiệt, nghiêng đầu tựa vào vai anh.
“Em nói với mẹ tên trước kia của em à?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Vâng, chỉ có anh là người hiểu em nhất.”