Chương 998: Vậy Anh Ta Chắc Chắn Sẽ Chém Em
CHƯƠNG 998: VẬY ANH TA CHẮC CHẮN SẼ CHÉM EM
Không phải cô không nhớ rõ, mà là cô không hề tin tưởng.
Cô và Hạng Thịnh Duật là kẻ thù, đối địch, chán ghét lẫn nhau, ngày nào cũng cãi nhau, còn nói gì đến kiên trì đến khi anh làm tổng thống, anh và Phó Hâm Ưu ly hôn.
Không, cô sẽ không để anh làm tổng thống, cô sẽ nghĩ tất cả biện pháp để ngăn cản anh tiến lên.
"Đã nhớ." Mục Uyển uể oải nói.
"Từ bây giờ không phải là đã nhớ nữa, mà hãy nhớ kỹ cho tôi, em có nghe thấy không?" Hạng Thịnh Duật nghiêm mặt nói, mang theo áp lực không thể kháng cự.
"Tôi không phải kẻ điếc."
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật càng thêm lạnh lẽo, ý tứ sâu xa nhìn cô: "Rất tốt, đến bây giờ còn chưa thu lại sự kiêu ngạo của em."
Anh xoay người, đi lên tầng.
Mục Uyển túm cánh tay anh, nhíu mày hoài nghi, đề phòng hỏi: "Anh đi lên làm gì?"
"Đi ngủ, em muốn lên cùng à?" Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lạnh như băng nhìn cô.
Mục Uyển buông lỏng tay ra: "Tôi còn phải nấu cơm cho anh, anh không ăn cơm sao?"
"Có một số việc còn quan trọng hơn ăn cơm, không biết em có biết không?" Hạng Thịnh Duật ám chỉ.
Mục Uyển trông thì bình tĩnh, nhưng trong đầu đã rối như tơ rồi.
Quan trọng hơn ăn cơm, anh ta muốn ám chỉ chuyện gì?
Chuyện Phó Hâm Ưu bảo cô tìm đầu bếp hay là chuyện khác?
Cô không hiểu, nhưng cũng không muốn để lộ ra, không muốn bị Hạng Thịnh Duật bắt thóp.
"Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói không chịu được, ăn cơm vẫn là quan trọng, tôi đi nấu cơm đã." Cô xoay người, đi vào phòng bếp.
Hắc Muội đứng dậy, phủi mông, đi theo Mục Uyển vào phòng bếp: "Chị, anh ta nói thế là có ý gì, sao em nghe không hiểu?"
"Hạng Thịnh Duật bí hiểm khó dò, lời nói ra không chỉ đơn giản như vậy, tốt nhất em đừng suy đoán ý của anh ta, nếu không sẽ bị anh ta làm cho rối loạn, biện pháp tốt nhất là nghe thấy cũng làm như không nghe thấy, không cần suy nghĩ sâu xa." Mục Uyển lạnh giọng nói, lấy gà vừa mua trong túi nilon ra.
"Tại sao anh ta muốn ngủ ở trong phòng chị chứ?" Hắc Muội lại hỏi.
Mục Uyển lắc đầu: "Không biết. Người này làm việc, nhìn có vẻ hoang đường, nhưng thật ra luôn chuẩn bị đường lui cho mình."
"Để em thử nhìn xem anh ta đang làm gì?" Hắc Muội cầm điện thoại di động lên, nhìn video trong điện thoại di động, toàn bộ tín hiệu đã bị cắt đứt.
"Sao lại thế, camera em lắp đặt đều hỏng sao?" Hắc Muội khó hiểu nói.
Mục Uyển nhìn Hắc Muội, giải thích: "Em không thấy, bán kính 100 mét vuông lấy Hạng Thịnh Duật làm trung tâm, tín hiệu đều bị phá rồi à?"
"Nhưng không phải anh ta vẫn có thể nghe điện thoại sao? Nếu như tín hiệu bị phá thì sao anh ta gọi điện thoại được?"
"Cũng không phải bị phá, mà là tín hiệu đã được xử lý, anh ta phải gài vào tín hiệu mới có thể sử dụng, được rồi, đừng hỏi những thứ này nữa, em rửa rau củ quả giúp chị đi." Mục Uyển nói, lấy tôm lạnh từ trong tủ lạnh ra.
Cô chặt gà thành từng miếng nhỏ, trước tiên cho dầu vào nồi phi thơm hành gừng tỏi hạt tiêu, rồi cho thịt gà vào, xào đến khi thịt gà chuyển sang màu vàng, cho vào một chút rượu, lẽ ra nên cho rượu đế nhưng cô không thích rượu đế, nên cho rượu Thiệu Hưng vào.
Dù hương vị của rượu Thiệu Hưng không ngon bằng rượu đế nhưng khá dễ chịu, hợp với khẩu vị của cô.
"Em đã rửa sạch đồ ăn rồi." Cô ngửi ngửi: "Sao chúng ta phải làm thức ăn ngon như vậy cho anh ta chứ, có thể làm đồ khó ăn mà."
"Vậy anh ta chắc chắn sẽ chém em trước." Mục Uyển tỏ vẻ thấu hiểu nói.
Hắc Muội sờ sờ cổ, nuốt nước bọt: "Vậy sau này ngày nào anh ta cũng đến ăn cơm thì làm thế nào?"
"Anh ta sẽ không thể ngày nào cũng tới ăn cơm, anh ta không tâm huyết đến vậy đâu." Mục Uyển chắc chắn nói.
"Sao cô chủ biết?" Hắc Muội gãi gãi đầu, không hiểu hỏi.
"Nếu ngày nào anh ta cũng đến chỗ chị ăn cơm, thì sẽ nhanh chóng có người đàm tiếu, anh ta sắp kết hôn với Phó Hâm Ưu rồi, sẽ không cho phép điều đó xảy ra, nên tất nhiên sẽ kìm chế, anh ta sẽ không vì một người phụ nữ không quan trọng mà hủy đi tiền đồ của mình." Mục Uyển giải thích.
"Tốt nhất sau này đừng tới tìm cô chủ nữa, thật đáng ghét, nhưng..." Hắc Muội mỉm cười: "Ngày mai, có lẽ ngài tổng thống sẽ tới, em rất muốn gặp ngài tổng thống."
Hắc Muội nhắc tới Hình Thiên, ánh mắt lạnh lẽo của Mục Uyển chợt trở nên ấm áp.
Cô liếc nhìn lịch trình.
Cả ngày mai đều ở hoàng cung, Hình Thiên cũng vào ở trong hoàng cung, buổi tối phải xem kịch Bình Tân, một vở kịch Bình Tân dài hơn hai tiếng, xem xong chắc phải mười giờ hơn.
Mấy nhân viên tiếp tân Bộ ngoại giao như cô chắc là có thể cùng ở trong hoàng cung.
Rõ ràng họ mới xa nhau chưa đến một tháng mà cô đã cảm thấy như xa nhau đã rất lâu rồi, chỉ cần nghĩ đến ngày mai được gặp anh, trái tim cô lập tức đập loạn lên.
"Cô chủ, cô chủ, cô chủ!" Hắc Muội gọi liền ba tiếng.
Mục Uyển tỉnh táo lại.
Hắc Muội cười trêu ghẹo: "Cô chủ đang nhớ ngài tổng thống sao, vừa nhắc tới ngài ấy là cô bắt đầu ngẩn người rồi."
"Đừng nói những lời như thế nữa, nếu không sẽ có họa sát thân đấy." Mục Uyển nhắc nhở, nhìn cái nồi đã sôi trào, vặn lửa nhỏ, tiếp tục hầm.
Cô xử lý thịt lợn, chuẩn bị làm món thịt kho tàu, món này cũng phải hầm lâu.
Cô tiếp tục luộc trứng chim cút và trứng gà, khi đang nấu những thứ đó thì thái nhỏ rau cần tây, bắp cải, dưa chuột ra, cho hết vào trong nồi hầm gà.
"Cô chủ, em cảm thấy tay nghề của chị thật giỏi, chỉ mới ngửi thôi đã muốn ăn rồi." Hắc Muội tán dương.
"Trước kia chị phải chăm sóc ba nên tất nhiên là có học nấu ăn, sau này kết hôn với Hình Thiên rồi thì lại không có cơ hội xuống bếp nữa, bây giờ quay về cuộc sống bình dân mới nhớ ra chị cũng có kỹ năng sống của người bình dân." Mục Uyển nhẹ nhàng nói, nhìn Hắc Muội: "Muốn ăn củ mài không?"
Mục Uyển lấy ra một cái túi nylon màu trắng, bên trong đầy củ mài.
"Cái này, chỗ em gọi là củ móng ngựa hoặc là củ mã thầy, có tính mát, vào mùa đông có thể ăn nhiều, có thể ăn sống, cũng có thể xào rau, để em gọt vỏ nhé." Hắc Muội xung phong nhận việc.
Mục Uyển cầm một củ mã thầy lên, những hồi ức ngày bé lướt qua trong đầu: "Trước kia chị đã từng trồng cái này trong vườn."
"Thật sao?" Hắc Muội cảm thấy kỳ lạ.
"Tôi còn từng trồng ô mai, nho, cây quýt, cây táo, cây đào, cây lê." Mục Uyển khẽ cười nói.
"Bây giờ những cái cây đó thế nào rồi? Đã nhiều năm như vậy, chắc chúng phải rất cao nhỉ." Hắc Muội hỏi.
Mắt Mục Uyển nhòe đi.
Những cây đó sớm đã bị Hạng Tuyết Vi tàn nhẫn nhổ tận gốc rồi.
Lúc đó cô rất hận, mẹ và ba đã ly hôn, tại sao cứ dăm ba ngày lại đến gây phiền phức, bây giờ cô đã hiểu, đó gọi là không cam lòng.
Nếu ngươi sống không tốt thì mới vui vẻ.
Bà ta muốn dùng cách đó để phát tiết toàn bộ uất ức và đau khổ ra ngoài.
"Chà, cô ở đây à." Ngoài cửa, tiếng phụ nữ vang lên...