Chương 1035: Vô Tác Dụng
CHƯƠNG 1035: VÔ TÁC DỤNG
Mục Uyên giơ cao súng trong tay, không chút do dự mà bóp cò. Chỉ là trong phút chốc thì khuôn mặt Âm Mạt Phân trở nên vặn vẹo. Bà ta khó chịu mà che tai, quằn quại quỳ trên đất, sắc mặt tái nhợt đến không còn một giọt máu.
Súng Lôi Âm được Hạng Thượng Duật thiết kế rất tốt. Tốt ở chỗ có thể kiềm chế mức độ tổn thương, cũng có thể vừa làm bị thương người khác vừa giết người. Dựa theo sóng âm khác nhau thì kết quả không giống nhau.
Mục Uyển cũng không bóp quá lâu, dù sao thì cũng không muốn hại người. Nếu như Hạng Thượng Duật được thả, nhìn thấy cô làm bị thương mẹ của anh ta thì sẽ không tha cho cô.
Âm Mạt Phân vẫn đang che tai mà keo thét: "Tôi không nghe thấy gì. Tai của tôi không nghe thấy gì cả. Đau quá, đau quá."
Mục Uyển từ trên cao nhìn Âm Mạt Phân đang quỳ trên đất. Mặt cô không thay đổi gì mà nhìn bà ta giả vờ, một từ cũng không nói.
Những người khác nhìn thấy vũ trí trên tay Mục Uyển lợi hại như vậy thì cũng không dám làm loạn.
Hặc Muội vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của bọn, chạy đến đứng sau Mục Uyển.
Mục Uyển tháo dây thừng đang trói Hắc Muội.
Mười phút sau, Âm Mạt Phân giống như đã dùng cạn kiệt sức lực của mình. Bà ta ngồi co quắp trên đất và đơ người ra, cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh người lại, vừa khóc vừa kêu: "Con trai của tôi, con lại để người khác tùy tiện bắt nạt mẹ của con sao? Con trai ơi, mẹ bây giờ phải làm sao bây giờ."
"Điều bà phải làm bây giờ không phải là chĩa mũi nhọn vào tôi, vì bà nhằm vào tôi cũng không có tác dụng gì mà còn để bản thân chịu oan ức. Người có thể cứu Hạng Thượng Duật là cậu nhỏ." Mục Uyển rất lý trí mà nói.
Âm Mạt Phân nhìn Mục Uyển, trong mắt đong đầy chán ghét và căm hờn. Bà ta bò dậy, ác độc nói: "Cô đợi đó."
Bà ta loạng choạng mà chạy ra bên ngoài.
Người của bà ta cũng chạy ra ngoài theo.
"Phu nhân, Hạng Thượng Duật lần này thật sự xong đời rồi sao?" Hắc Muội hỏi.
Đôi mắt Mục Uyển tối đen lại.
Trên tay Hạng Thượng Duật có bản ghi âm nên anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì. Chỉ cần khai ra Mặc Uyên thì anh ta có thể bình an vô sự, nhưng vậy thì Mặc Uyên gặp nạn rồi.
Cô gọi điện thoại cho Mặc Uyên.
Tên Mặc Uyên kia lại tắt điện thoại rồi.
Mục Uyển lo lắng mà gọi điện thoại cho Hạng Vấn Thiên: "Cậu nhỏ, cháu là Mục Uyển. Cậu có số điện thoại của bác Mặc không ạ? Cháu có chuyện gấp muốn tìm Mặc Uyên nhưng Mặc Uyên lại tắt điện thoại rồi."
"Ừ, có, để ta nhắn tin cho cháu." Hạng Vấn Thiên dứt khoát lưu loát nói rồi tắt điện thoại.
Mục Uyển lấy được số điện thoại của Mặc Chính Phi thì lập tức gọi điện.
"Xin chào bác Mặc, cháu là Mục Uyển, Mặc Uyên có ở nhà không ạ? Cháu có chuyện quan trọng muốn nói với cậu ấy." Mục Uyên thành khẩn nói.
"Ừ, Uyển Uyển à, nó đang ở trong phòng. Cháu đợi lúc nhá." Mặc Chính Phi nói.
Không lâu sau thì giọng nói của Mặc Uyên truyền từ bên kia sang: "Xin chào."
"Mặc Uyên, tôi là Mục Uyển, để tôi giúp cậu. Tôi có thể giúp đỡ cậu." Mục Uyển vội vàng nói.
Mặc Uyên thở dài: "Mục Uyển, xin lỗi. Không biết vì sao mà ngày đó ở Thiên Hương nhìn thấy cậu thì tim tôi đập rất nhanh. Tôi hình như yêu cậu rồi. Tôi biết cậu không thích tôi, nên mới làm như vậy, không có người nào chỉ tôi cả."
"Hừ. Vì sao không cầm súng đồ chơi. Viên đạn trong súng trong tay cậu giống bản đã bắn Hình Thiên." Mục Uyển thắc mắc hỏi.
Trong thị vệ, có một nửa người dùng loại súng và đạn này. Người Hạng Thượng Duật mang theo cũng dùng loại súng và đạn này nên phạm vi rất rộng, không dễ điều tra. Nếu như tôi dùng súng đồ chơi thì đã biết là trò đùa dai rồi. Với sự thông minh của cậu chắc chắn sẽ đoán ra tôi." Cảm xúc của Mặc Uyên rất kém.
Mục Uyển hiểu rồi, hóa ra là trùng hợp.
"Mặc Uyên, cậu nghe tôi nói. Những lời mà tôi sắp nói đây rất quan trọng. Cho dù cậu có phải đùa dai hay không thì đã không thoát khỏi hoài nghi, hơn nữa sự việc cũng đã rất nghiêm trọng. Cậu bị kẹp giữa nhà họ Hoa và họ Hạng, sẽ trở thành vật hy sinh. Hơn nữa sẽ liên lụy cả bố mẹ cậu." Mục Uyển gấp rút nói.
"Ừ." Mặc Uyên đáp một tiếng. Lúc vừa nãy anh đã nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc rồi.
Bên nhà họ Hoa sẽ đưa ra rất nhiều bằng chứng buộc tội Hạng Thượng Duật. Hạng Thượng Duật bây giờ đã bị mời vào hoàng cung, nhưng anh ta sẽ không sao cả vì trên tay anh ta có bản ghi âm liên quan đến cậu. Mọi chuyện tiếp theo, cậu phải nghe theo tôi, biết chưa?" Mục Uyển nói.
"Cậu nói."
"Cậu là người đang ở giữa mâu thuẫn. Lời chứng của cậu rất quan trọng. Cậu có thể nói rằng nhà họ Hoa sai khiến cậu, cũng có thể nói rằng nhà họ Hạng sai khiến cậu. Bây giờ nhà họ Hòa làm giả chứng cứ buộc tội Hạng Thượng Duật, nên cậu phải nói là nhà họ Hoa để lực lượng hai bên đấu với nhau. Nhà họ Hoa vì để chứng minh mình trong sạch sẽ lưu lại cậu, mà nhà họ Hạng vì nhân chứng cũng sẽ không động đến cậu. Cậu kẹp giữa bọn họ thì sẽ bình an vô sự." Mục Uyển nói.
"Nhưng" Mặc Uyên dừng lại một lúc: "Cho dù nhà họ Hạng thắng hay nhà họ Hoa thắng thì tội danh của tôi đã thành lập. Ám sát tổng thống thật sự sẽ liên lụy bố mẹ. Tôi tự mình có chuyện thì không sao nhưng tôi không muốn liên lụy bọn họ."
"Tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì. Đừng quên quan hệ giữa tôi và Hình Thiên. Đến lúc đó chỉ cần Hình Thiên xin tha cho cậu thì cậu không chỉ không liên lụy bố mẹ mà còn sẽ bình an vô sự." Mục Uyển nói.
Mặc Uyển trầm tư một lúc rồi hỏi: "Tôi thật sự sẽ bình an vô sự?"
"Tôi nhất định sẽ cứu cậu." Mục Uyển nói chắc như đinh đóng cột: "Hơn nữa, chắc chắn sẽ cứu cậu."
"Được, tôi tin cậu. Cậu bây giờ còn muốn tôi làm gì?" Mặc Uyên hỏi.
"Cậu có số điện thoại của anh trai Hoa Tiên đi. Bây giờ cậu gọi điện thoại cho anh ta, nói để anh ta cứu cậu. Ngoài những lời này ra thì những lời khác không được nói. Cố gắng kéo dài tới mười giây, sau đó tìm một nơi an toàn mà trốn. Quân khu của bố cậu nói ra thì độ an toàn rất cao." Mục Uyển nói.
"Được." Mặc Uyên nói.
"Tôi tắt điện thoại trước. Cậu bật điện thoại để tùy lúc liên lạc." Mục Uyển nói rồi tắt điện thoại, ngồi trên sofa suy nghĩ hồi lâu.
Hắc Muội không hiểu những thứ này. Chỉ là lo lắng nhìn Mục Uyển: "Phu nhân, cô cần tôi làm gì ạ?"
Mục Uyển nghĩ một lúc: "Tôi muốn vào cung, cô đi theo tôi."
Cô lại gọi điện cho Hạng Vấn Thiên.
Hạng Vấn Thiên tắt cuộc gọi.
Mục Uyển đoán rằng ông đang thương lượng chuyện của Hạng Thượng Duật nên dứt khoát đến chỗ Hạng Vấn Thiên.
Chú Tằng ra đón Mục Uyển nói rằng: "Ngài ấy đang tiếp đón cậu lớn, cô Mục đợi một lúc."
"Phiền chú Tằng giúp tôi vào báo một tiếng, nói tôi có chuyện quan trọng muốn nói, liên quan đến Hạng Thượng Duật." Mục Uyển rất lễ phép nói.
Chú Tằng do dự rồi gật đầu: "Tôi bây giờ sẽ vào báo."
Mục Uyển thấy chú Tằng vào trong. Không lâu sau thì Hạng Vấn Thiên theo chú Tằng ra ngoài: "Uyển Uyển, sao rồi?"
"Cậu nhỏ, cháu muốn đi hoàng cung một chuyến gặp hoàng thượng." Mục Uyển nói vậy.
Hạng Vấn Thiên cau mày: "Bây giờ là lúc sóng gió. Cho dù là ai cầu xin thay Thượng Duật thì chắc cũng vô dụng. Điều chúng ta có thể làm chính là lấy ra bằng chứng chứng minh Thượng Duật vô tội."