Chương 763: Trước Thuyền, Quen Biết Từ Trước
CHƯƠNG 763: TRƯỚC THUYỀN, QUEN BIẾT TỪ TRƯỚC
"Vậy làm phiền rồi." Bạch Nguyệt không có từ chối.
"Vẫn chưa ăn hết, phải đổ hết sao?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
"Không cần, bây giờ tôi đóng gói, có một vài người sẽ cần." Bạch Nguyệt nói xong, bắt đầu đóng gói.
Cố Lăng Kiệt rửa bát.
Cô thấy động tác của anh rất thuần thục, không có cố ý khách sáo gì đó, mỉm cười: "Tôi đi ra ngoài một chuyến."
"Tôi đi với em." Alan nói, nhận lấy hộp đựng cơm trong tay Bạch Nguyệt: "Xem ra em thường xuyên tặng cho người cần ăn, ngay cả hộp đựng cơm và đũa dùng một lần cũng có chuẩn bị."
"Tôi không cần, nhưng người khác rất cần, đây là chuyện đơn giản nhất trong khả năng cho phép, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không được cho rằng việc xấu rất nhỏ mà làm, không được cho rằng việc thiện rất nhỏ mà không làm, cho đi, sẽ khiến lòng người trở nên yên bình, cảm giác rất thoải mái.” Bạch Nguyệt giải thích.
Alan nhìn Bạch Nguyệt, giọng điệu của cô rất thanh lịch tao nhã, trí thức, vừa tự nhiên hào phóng, dịu dàng như nước, vừa am hiểu lòng người.
Anh không muốn miễn cưỡng, thà thiếu chứ không ẩu, một lần gặp gỡ Bạch Nguyệt, trọn đời tương tư, nếu bọn họ không thể ở cùng nhau, anh nghĩ, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không vừa ý người khác nữa.
Bạch Nguyệt đến công viên, tự nhiên đi tới chỗ một đám người lang thang.
Bọn họ đều biết Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt chia đồ ăn cho bọn họ.
"Em thường xuyên đến à?" Alan hỏi.
"Không phải, thỉnh thoảng thôi, một tuần khoảng hai lần." Bạch Nguyệt giải thích.
"Tôi có thể đầu tư trung tâm bảo vệ, giải quyết chuyện của mấy người lưu lạc này." Alan đề nghị.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Tôi có mua một căn nhà hai tầng lầu ở gần phòng khám, bên trong được tôi chỉnh sửa, chỉ có ghế dựa dài, chỗ tắm rửa và điều hòa. Mỗi ngày ở đó có thể chứa một nghìn người không muốn về nhà, hoặc là không có nhà để về.
Alan ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Nguyệt.
"Tôi thuê một nhân viên vệ sinh, mỗi ngày đều đến dọn dẹp, những chuyện khác tôi đều không quản lý." Bạch Nguyệt nó: "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, nghĩ tới thì giúp đỡ một chút, cũng không xem giúp đỡ như trách nhiệm, sống thoải mái, ung dung mà tự do." Bạch Nguyệt nói.
"Bọn họ không biết đó là nhà của em sao?" Alan nói.
"Tôi không cần bọn họ biết chuyện đó, chỉ cần bọn họ biết, có một nơi, có thể tránh nóng mùa hè, có thể tránh lạnh mùa đông, đi loanh quanh trong công viên, cũng có thể tránh đói, vậy là đủ rồi." Bạch Nguyệt chia đồ ăn xong thì trở về.
Alan kéo tay cô: "Sau này, tôi làm với em."
Bạch Nguyệt vỗ vỗ tay anh, giống như bạn bè cũ: "Hoan nghênh. Qua vài ngày nữa, sư huynh của tôi cũng đến Mĩ, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi giống như đã trọn vẹn rồi."
Alan gật đầu: "Chúng ta cùng nắm tay đi về phía trước. Đi thôi."
Bạch Nguyệt cũng gật đầu, đi về nhà.
Sắp về tới nhà, Alan nhớ tới Cố Lăng Kiệt đang làm việc trong phòng bếp, thăm dò hỏi: "Cái kia, em có cảm giác gì với Black không?"
"Không có cảm giác gì, anh ta không phải người dễ ở chung, im lặng là vàng, cũng khiến người ta không thể nhìn thấy, trên người có rất nhiều sương mù, nhưng mà, tôi cũng không muốn tìm hiểu, hôm nay giữ anh ta ở lại ăn cơm, là vì anh ta là đồng nghiệp của tôi, đặc biệt tặng đồ đến đây, sau này, cũng chỉ có tình cảm giữa đồng nghiệp thôi." Bạch Nguyệt thản nhiên nói.
Alan yên tâm hơn rất nhiều, nở một nụ cười vui vẻ: "Lát nữa đi câu cá biển, em nhớ phải thoa kem chống nắng và kem dưỡng thể đấy, ánh nắng trên biển cực kỳ gay gắt, không cẩn thận sẽ bị cháy nắng."
"Biết rồi." Bạch Nguyệt đi về.
Cố Lăng Kiệt đã rửa bát xong, đang ngồi trên sô pha xem điện thoại, nhìn thấy bọn họ trở về, ánh mắt đặt trên hai tay đang nắm chặt của bọn họ, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, phóng về phía Alan.
Alan nở nụ cười: "Bây giờ chúng ta lập tức xuất phát thôi, Black, anh lái xe tới đây có đúng không?"
"Hai người đều ngồi xe tôi là đươc, đi thôi." Cố Lăng Kiệt đi ra ngoài, giống như cố ý, va vào bả vai của Alan.
Alan không đứng vững, lùi về sau một bước.
"Anh không sao chứ?" Bạch Nguyệt quan tâm hỏi.
Alan lắc đầu: "Sức lực của đồng nghiệp em thật lớn."
Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía Black.
Cố Lăng Kiệt đã đi ra ngoài.
"Hình như tính cách của anh ta không tốt lắm. Tôi đột nhiên thấy hối hận vì đồng ý đề nghị ngồi du thuyền của anh ta." Bạch Nguyệt nhún vai nói.
"Vậy ngày mai tôi sẽ đi mua du thuyền, sau này chúng ta ra ngoài chơi sẽ không cần nhờ vả người khác nữa." Alan cười nói.
"Tôi đi lấy cần câu." Bạch Nguyệt nói xong thì đi trên lầu, chỉ chốc lát, cô cõng một cái túi lớn, xách theo một cái thùng đi xuống.
"Dụng cụ câu cá của em đầy đủ như vậy à?" Alan ngạc nhiên nói.
"Đương nhiên, đi tát sắm gầu đi câu sắm giỏ, vậy mới câu được cá lớn."
"Lần sau tôi cũng mua một bộ." Alan nhận lấy thùng nước trong tay Bạch Nguyệt.
Bọn họ đi ra ngoài, Cố Lăng Kiệt đã dừng xe bên ngoài rồi.
Alan mở cốp xe ra, để đồ đạc vào trong.
Cố Lăng Kiệt nói với Bạch Nguyệt: "Ngồi phía trước đi."
Bạch Nguyệt vốn muốn ngồi phía sau, dù sao Alan là bạn, Black chỉ là đồng nghiệp.
Nhưng, Black đã mở miệng kêu cô, cô từ chối cũng không tốt.
Cô tin rằng Alan cũng sẽ không để ý, cho nên đi lên ngồi yên trên ghế bên cạnh người lái.
Sắc mặt của Cố Lăng Kiệt mới có chiều hướng tốt hơn một chút, nói với Bạch Nguyệt: "Em muốn xem tài liệu vụ án một chút không?"
"Được." Bạch Nguyệt lên tiếng, mở tài liệu Black đặt trên kệ ra.
"Quân nói vừa phát hiện ra thi thể mới, tôi nghĩ có lẽ ngày mai sẽ biết thân phận người chết, anh cảm thấy vì sao người nhà của người chết không báo án?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Có rất nhiều khả năng, có lẽ những người này không phải người ở đây, cho nên, báo án rồi, nhưng vì không phải cùng một nơi, vụ án không thể gộp chung lại, cũng có khả năng là cả nhà đều đã chết, cho nên không có ai báo án, trước kia có một vụ án, toàn bộ thôn hơn một trăm người bị giết chết, cho nên, không ai báo án." Cố Lăng Kiệt nói.
"Ý anh nói là vụ án thôn Đường Tiền sao?" Bạch Nguyệt theo bản năng nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô, màu mắt tối đi mấy phần: "Vụ án này em cũng từng nghe nói?"
"Ừ, tôi từng đến thôn Đường Tiền, chỗ bọn họ chủ yếu đào kho báu, sau đó có người vì muốn có kho báu cho nên giết cả thôn." Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói.
"Vậy em có biết là ai giết cả thôn không?" Cố Lăng Kiệt tiếp tục hỏi.
Trong đầu Bạch Nguyệt hiện lên rất nhiều đoạn ngắn, có chỗ thì nhớ, có chỗ thì lại giống như trống rỗng.
Cô không muốn nghĩ nữa: "Không biết."
Ánh mắt của Cố Lăng Kiệt lại trở nên u ám.
Alan mở cửa xe, nhìn thoáng qua Cố Lăng Kiệt, ngồi xuống ghế sau xe.
Cố Lăng Kiệt lái xe.
Dọc đường đi, không ai nói chuyện, Bạch Nguyệt xem tài liệu có chút mệt mỏi, cho nên dựa lên ghế, nhắm mắt ngủ.
Cố Lăng Kiệt thấy cô ngủ, điều chỉnh vị trí gió của điều hòa thổi, để nó không thổi thẳng vào cô.
Alan khẽ nhíu mày, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Seattle vốn là thành phố ven biển, chạy mấy chục phút là đến bến tàu.
Cố Lăng Kiệt dừng xe lại, Bạch Nguyệt cũng mở mắt, đi xuống xe.
"Gâu, gâu, gâu." Một con chó màu trắng chạy từ đuôi thuyền đến đầu thuyền, lắc lắc đuôi với Bạch Nguyệt, dáng vẻ rất vui vẻ.