Chương 497: Muốn Chết, Ngại Quá, Chết Một Mình Đi
CHƯƠNG 497: MUỐN CHẾT, NGẠI QUÁ, CHẾT MỘT MÌNH ĐI
"Nếu cô muốn xem chi tiết một căn phòng nào đó, chỉ cần chọn vào căn phòng đó, ví dụ như thế này." Trương Tinh Vũ chọn vào phòng làm việc. "Mục cài đặt ở góc trên bên phải có thể chọn quan sát trong một giờ, một ngày hoặc ba ngày, cái này có một ưu điểm, chính là có thể chọn lọc ra hình ảnh động."
"Hình ảnh động nghĩa là gì?" Bạch Nguyệt không hiểu.
"Ví dụ, nếu trong phòng không có người, có phải hình ảnh sẽ luôn không đổi đúng không? Nhưng một khi có người hoặc động vật tiến vào phòng thì sẽ có hoạt động, chúng ta có thể điều chỉnh để xem những hình ảnh đó." Trương Tinh Vũ giải thích.
"Hóa ra là vậy, như thế rất tốt. Tôi còn có chút thắc mắc, nếu tôi không ở nhà, người khác có thể mở máy tính của tôi để xem lại toàn bộ hình ảnh quan sát không?" Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
"Thứ nhất, máy tính có mật khẩu khởi động máy, tiếp theo, phần mềm này cũng cần mật khẩu, có nghĩa là, cô cần tạo mật khẩu cho phần mềm trên điện thoại, vậy thì cho dù là cô muốn xem hình ảnh quan sát trên máy tính cũng cần phải dùng điện thoại để quét mã."
Bạch Nguyệt đã hiểu: "Vậy là tốt rồi."
"Vậy bà chủ..." Trương Tinh Vũ muốn nói lại thôi: "Có phải cô cảm thấy bảo vệ bên ngoài không tốt hay không, cho nên mới muốn cài đặt camera?"
"Không phải đâu." Bạch Nguyệt không muốn để bọn họ lo lắng. "Chỉ là để đề phòng nếu như có một ngày có người xông vào ám sát, vậy trong tay tôi cũng có chứng cớ. Nhưng chuyện này anh đừng nói với những người khác."
"Được, được, cô đã nói rất nhiều lần, tôi chắc chắn sẽ không nói với người khác." Trương Tinh Vũ khẳng định.
Sau đó Bạch Nguyệt ra ngoài, ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, nghe thấy âm thanh của trực thăng bay tới, cô trở về phòng chuẩn bị vài bộ quần áo, khoác thêm áo khoác thật dày, ra ngoài.
Lâm Tiến đã có mặt, còn dẫn theo một đạo sĩ.
Bạch Nguyệt bước lên trực thăng.
Tro cốt là giả, hũ đựng tro cốt được đặt trong rương.
Sau khi Bạch Nguyệt lên trực thăng, Trương Tinh Vũ và Lâm Thư Lam mới bước lên theo.
Trên trực thăng rất ầm ĩ, Bạch Nguyệt không nói gì, cuộn mình một góc nghĩ tới chuyện nhìn thấy nửa đêm hôm qua, cũng nghĩ tới chuyện Cố Lăng Kiệt rời khỏi căn cứ, mày nhíu càng chặt.
Loại cảm giác không biết không hiểu gì hết này rất tệ, khiến người ta phiền lòng nóng nảy.
Trực thăng bay hơn một giờ, Bạch Nguyệt đã nhìn thấy nhà của bọn họ ở trên đảo.
Nhà chỉ là nhà, vốn không hề có độ ấm, chỉ bởi vì có người nào đó, mới có thể trở nên ấm áp.
Bây giờ, Cố Lăng Kiệt không có ở đây, cô nhìn thấy cái gì cũng chỉ cảm thấy lạnh như băng.
Bước xuống từ trên trực thăng, trước tiên để đạo sĩ làm phép, sau đó mới an táng lại một lần nữa.
Lâm Thư Lam xách đồ ăn tới, vào phòng bếp nấu cơm.
Bạch Nguyệt nằm trên giường xem di động, cô đang xem hình ảnh trong mỗi căn phòng.
Lúc mở hình ảnh của thư phòng ra, cô thật sự nhìn thấy một người đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trong lòng cô căng thẳng, ngồi dậy nhìn chằm chằm người trong màn hình.
Người kia tìm kiếm xong ở chỗ nào đều sẽ trả lại đồ vật về chỗ cũ, không hề làm thay đổi vị trí mọi thứ.
Bây giờ hắn vẫn đang ở trong phòng làm việc.
Cô có nên để bảo vệ ẩn núp bốn phía trong nhà đi bắt hắn hay không?
Bởi vì camera được lắp đặt trên khung cửa, cô không thể nhìn rõ mặt của người này, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của hắn ta.
Cô nhẫn nại xem, hơn một giờ, người kia nhìn về phía cửa.
Bạch Nguyệt lập tức chọn dừng hình ảnh.
Lăng Kiệt!
Thật sự là Cố Lăng Kiệt!
Tuy có chút mờ, nhưng khuôn mặt này, dáng người này, tuyệt đối không sai.
Anh tìm kiếm cái gì ở trong nhà chứ?
Bạch Nguyệt đứng lên từ trên giường, đi tới đi lui trong phòng.
Tâm trạng của cô rất vui vẻ, xác định được Cố Lăng Kiệt không sao, anh vẫn còn sống.
Cô dừng bước, nở nụ cười, nhìn về phía di động, lại xác định lại thêm một lần nữa, là Cố Lăng Kiệt.
Nhưng, Cố Lăng Kiệt không nói với cô, là lo lắng cô sẽ làm lộ vị trí của anh sao?
Rốt cuộc anh đang tìm cái gì?
Bạch Nguyệt dần dần yên tĩnh trở lại, ngồi lên giường, mở hình ảnh quan sát ra một lần nữa.
Cố Lăng Kiệt đã rời đi, người tiến vào thư phòng vậy mà lại là vú Vương, bà ta đang tìm kiếm thứ gì đó.
Bạch Nguyệt nhướng mày.
Từ sau chuyện của tiểu Tân, cô vẫn luôn không thích vúVương.
Bà ta vào thư phòng tìm cái gì?
Bây giờ trong nhà chỉ có một mình vú Vương, bà ta quả thật không kiêng nể gì nhỉ.
"Trương Tinh Vũ." Bạch Nguyệt hô.
Trương Tinh Vũ không trả lời cô.
Bạch Nguyệt đoán có lẽ anh ta không nghe thấy, mở cửa, hô lên về phía tầng dưới: "Trương Tinh Vũ."
"Ở đây." Giọng nói của Trương Tinh Vũ truyền tới: "Tới ngay đây."
Anh ta "bịch bịch" chạy lên tầng, chỉ một lát sau đã đến trước mặt cô.
Bạch Nguyệt mở hình ảnh quan sát ra, đưa cho Trương Tinh Vũ xem.
"Mẹ kiếp, bà ta đang tìm cái gì? Người này thật sự có vấn đề." Trong lòng Trương Tinh Vũ xuất hiện dự cảm không tốt, nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt gật đầu: "Hôm nay tôi sẽ chỉ theo dõi bà ta, tạm thời tôi còn chưa muốn để người khác biết được chuyện trong nhà lắp camera, hôm nay sau khi trở về, anh chú ý bà ta một chút, nếu bà ta có hành động gì lập tức bắt ngay tại trận, bà ta không thể tiếp tục ở lại biệt thự nữa."
"Đã rõ." Trương Tinh Vũ nhìn về phía màn hình, tức giận nói.
Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho vú Vương.
Vú Vương ở đầu kia nhận điện thoại: "Mợ chủ, có chuyện gì cần tôi làm sao?"
"Bà giúp tôi làm một chuyện, lát nữa tôi sẽ gửi cho bà một địa chỉ, bà đi lấy một phần tài liệu giúp tôi, nhớ kỹ, không được phép mở ra xem, cũng không được giao cho bất cứ ai, nhất định phải mang tài liệu về đặt lên tủ ở đầu giường của tôi." Bạch Nguyệt dặn dò.
"Được, tôi lập tức đi làm."
"Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ qua di động cho bà." Bạch Nguyệt cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Alan.
"Alan, giúp tôi làm chút chuyện, tôi đưa địa chỉ nhà máy của anh cho một người giúp việc ở nhà tôi, anh hãy đưa cho bà ta một phần tài liệu, bên trong để giấy trắng cũng được, vậy phải làm sao để biết được bà ta có mở tài liệu ra xem hay không?"
"Chuyện này dễ mà, dán mã vạch ở miệng túi tài liệu, chỉ cần mở ra lập tức sẽ bị phát hiện."
"Tôi muốn dùng cách bí mật thì sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Cô muốn thử xem bà ta có nhìn lén hay không?" Alan hỏi.
"Đúng vậy, tôi cảm thấy người này có vấn đề, tôi đã dặn bà ta nhất định không được mở ra xem, tôi muốn biết rốt cuộc bà ta có mở ra hay không?"
"Chuyện này dễ, chỉ cần xử lý tài liệu ở bên trong, chỉ cần gặp không khí, giấy sẽ bị oxy hóa, vậy là có thể biết được bà ta có mở ra hay không rồi."
"Cách này không tệ, vậy phiền anh làm giúp tôi."
"Được, bây giờ em đang ở nhà sao?" Alan hỏi.
"Không, tôi đang ở trên đảo, có một số chuyện cần phải xử lý, sao vậy?"
"Chuyện em muốn tôi làm tôi đang sắp xếp, Tô Khánh NAm đuổi Linh ra ngoài, Linh lần đầu tiên bị đàn ông từ chối như vậy, tự tôn bị đả kích, bây giờ đang ở nhà phát cáu, cũng không biết con bé nghe được từ đâu rằng con bé rất giống em, là vật thay thế của em." Alan lo lắng nói.
"Là biết được mình rất giống Bạch Nguyệt, hay rất giống Trần Niệm? Con bé có biết Bạch Nguyệt chính là Trần Niệm hay không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Đều đã biết, tôi cũng không rõ tại sao con bé lại biết được, con bé đang náo loạn, chửi em cũng rất khó nghe, Linh vẫn chỉ còn là một đứa trẻ, nếu con bé tìm tới em, em thông cảm một chút, cảm xúc của con bé tới nhanh, đi cũng nhanh." Alan nhắc nhở.
"Được, tôi biết rồi, yên tâm, tôi sẽ không tính toán với con bé, bên này tôi còn có việc, sau khi trở về liên lạc sau." Bạch Nguyệt cúp điện thoại, gửi địa chỉ nhà máy của Alan cho vú Vương.