Chương 1097: Đã Lún Sâu Vào Rồi, Sao Có Thể Rút Lui
CHƯƠNG 1097: ĐÃ LÚN SÂU VÀO RỒI, SAO CÓ THỂ RÚT LUI
“Vâng.” Duy đi vào khách sạn nhìn thấy Sở Giản ở trước cửa phòng Hạng Thịnh Duật, cung kính nói: “Chào anh, tôi là Duy, ông chủ tôi muốn nói vài câu với ông chủ anh, không biết có được không?”
“Tôi vào thông báo.” Sở Giản nói rồi mở cửa đi vào.
Hạng Thịnh Duật đang nói chuyện với Tư Địch còn tặng cho anh ta một khẩu súng lục kiểu mới, bề ngoài như một cây bút máy, thuận tiện mang theo trên người cũng không dễ bị người khác phát hiện.
Tư Địch yêu thích không buông tay, hiển nhiên rất thích món quà này.
“Ông chủ, bên ngoài có một người tên Duy nói là ông chủ anh ta muốn nói chuyện với ngài.” Sở Giản báo cáo.
“Anh ta đã đi theo suốt cả một đường.” Hạng Thịnh Duật nói, ung dung thong thả, không vội vã gì trả lời.
“Tôi nghĩ anh ta muốn bàn với anh chuyện buôn bán vũ khí, anh ta muốn làm quen với anh từ lâu rồi nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.” Tư Địch nói.
“Bàn chứ sao lại không bàn, vốn dĩ tôi cũng là người bán vũ khí.” Hạng Thịnh Duật nhìn Sở Giản: “Để anh ta vào đi.”
“Vâng.” Sở GIản đi ra, nói với Duy: “Ông chủ tôi cho mời.”
Duy đi vào, rất cung kính đưa điện thoại cho Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật lười nhác cầm lấy điện thoại: “Alo.”
“Chào anh Shang, rất vui được làm quen với anh.” Bowie cười nói.
“Cô ấy đâu?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Cô ấy nói muốn đi dạo quanh biệt thự một chút, bên tôi vẫn còn một người chưa đến, xin lỗi anh.”
Hạng Thịnh Duật mím môi, không nói gì.
“Cô ấy muốn một người tên Lã Bá Vỹ.” Bowie lại nói.
“Ừ, chờ cô ấy xem xong, tôi sẽ chuyển khoản cho anh.” Hạng Thịnh Duật rõ ràng lưu loát nói.
Tư Địch bất đắc dĩ, vừa nãy là ai nói phải xem biểu hiện của bạn gái rồi mới trả tiền hả?
Bạn gái anh còn chưa gặp người ta xong, anh đã đưa tiền ra rồi.
Anh hùng ấy mà, vẫn là khó qua được ải mỹ nhân.
Anh ấy phủ định ngoài miệng cũng vô ích vì lời nói đã biểu hiện ra ngoài.
Tư Địch thở dài một tiếng trong lòng, phỏng chừng Hạng Thịnh Duật đã lún sâu vào rồi, đáng tiếc dường như anh ấy vẫn chưa phát hiện ra điều này...
“Tôi không phải ý này, tôi muốn mời ngài Shang ăn bữa cơm tối còn khoản tiền của Bowie tôi sẽ trả, xem như quà gặp mặt.” Bowie nói.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Anh muốn bàn chuyện hợp tác với tôi?”
“Không biết tôi có vinh hạnh này hay không?” Bowie hỏi.
“Muốn loại nào, bao nhiêu, tôi xem trong kho có còn hay không?” Hạng Thịnh Duật nói.
“Súng lôi âm của Shang danh tiếng gần xa, có tiền cũng không mua được. Tôi rất vinh hạnh có thể gặp anh, không biết có thể có được một khẩu hay không?” Bowie nói.
“Súng lôi âm giá thành đắt đỏ, có vài linh kiện đã không còn nữa nên trở thành thứ vô giá. Nghe nói chợ đen ở một vài nơi đã bán với giá gần nghìn tỷ đồng?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Đúng vậy, gần nghìn tỷ đồng cũng không mua được vì không có ai muốn bán. Khẩu súng này vô cùng hữu dụng nên tôi cũng muốn mua một khẩu để phòng thân. Anh thấy 900 tỷ có được không?” Bowie hỏi.
“900 tỷ à? Được, vừa hay tôi có mang một khẩu đến. Nếu như tiện, anh chuyển 900 tỷ cho tôi rồi tôi đưa súng cho thuộc hạ anh mang về, hoặc là anh đích thân đến lấy?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Tôi sẽ qua ngay.” Bowie vui vẻ nói, cúp điện thoại rồi phân phó cho thuộc hạ: “Lát nữa An Kỳ đến thì đưa cô ta đi gặp cô gái kia, tôi phải ra ngoài một chuyến, hợp đồng đợi tôi về thì ký.”
“Vâng.”
*
Mục Uyển ngồi bên cạnh hồ, lặng lẽ nhìn dòng nước chảy, sống lưng thẳng tắp.
Không hề động đậy giống như tượng điêu khắc.
Một cậu bé tóc vàng mắt xanh nhìn chằm chằm cô, chậm ra đi về phía cô đang ngồi, cất giọng nói non nớt hỏi: “Nhìn dì cũng không giống như mẹ, tóc dì màu đen, mắt cũng màu đen, da cũng không trắng bằng con, vì sao dì lại ở nhà con?”
Mục Uyển cười: “Vì dì là khách đó.”
“Là khách của ba con sao?” Cậu bé leo lên chiếc ghế bên cạnh Mục Uyển, đáng thương nhìn cô: “Dì có biết mẹ con đi đâu rồi không?”
Nhìn cậu bé ở khoảng cách gần mới thấy mắt cậu bé giống như đá lục bảo trong suốt óng ánh.
Trái tim Mục Uyển trở nên mềm mại hơn, giọng điệu cũng bắt đầu dịu dàng hơn: “Dì không biết mẹ con đi đâu nhưng khi mẹ không còn con càng phải sống tốt hơn. Con nhìn những bông hoa trên đất kia, khi nở hoa rất đẹp, đây nhất định là khi con không chú ý mẹ đã lặng lẽ trồng.”
“Thật không? Vậy mẹ trồng hoa tại sao không đến thăm con?” Cậu bé không hiểu.
Mục Uyển xoa đầu cậu bé: “Có lẽ một ngày nào đó mẹ sẽ đến thăm con, con phải lớn lên thật mạnh khỏe, mẹ thấy con sống tốt thì mới vui vẻ.”
Cậu bé nhìn mặt hồ: “Con nhớ mẹ quá.”
Mục Uyển lấy socola từ trong túi ra đưa cho cậu bé: “Mẹ nhất định cũng đang ở đó nhớ con. Hai người đều đang nhớ nhau.”
Cậu bé nhìn Mục Uyển, nhận socola từ trong tay cô, bóc ra cho vào miệng.
Mục Uyển không nói gì, nhìn mặt hồ như cũ.
“Dì cũng đang nhớ tới mẹ sao?” Cậu bé hỏi.
“Từ khi sinh ra dì đã không có mẹ, nhà dì trước đây cũng có một cái hồ đẹp như ở đây, dì cũng thích ngồi trên ghế nhìn mặt hồ như này, ở đây khiến dì có cảm giác dường như đã qua mấy đời.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
“Dường như đã qua mấy đời nghĩa là sao?” Cậu bé không hiểu hỏi.
“Là một cảm giác dường như đã thoát khỏi hiện thực, đến một thế giới khác. Thế giới đó dường như được nối liền với quá khứ, lại quá đẹp đẽ, mộng ảo khiến người ta không phân rõ được là đang ở hiện thực hay đang trong mơ. Con cũng giống như thiên sứ nhỏ xuất hiện trong giấc mơ vậy.” Mục Uyển cười.
Cậu bé hồn nhiên nhìn Mục Uyển.
“Socola ngon không?” Mục Uyển hỏi.
Cậu bé gật đầu, nghiêng đầu tò mò nhìn Mục Uyển: “Ngon lắm, dì cũng giống như con ở trong tiên cảnh mới có thể gặp được.”
Mục Uyển cười nhìn mặt hồ, ánh mắt sâu thẳm.
Một lúc sau, thuộc hạ của Bowie tới, kinh ngạc nhìn cậu bé rồi nói với Mục Uyển: “An Kỳ đã tới, mời cô đi theo tôi.”
Mục Uyển nhìn cậu bé: “Vậy gì đi đây.”
Cậu bé nhảy xuống khỏi ghế, lưu luyến không rời: “Dì còn đến đây nữa không?”
Cô sẽ không đến nữa nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của cậu bé, cô lại không đành lòng: “Dì sẽ ở một nơi khác nhớ đến con, con phải lớn lên thật khỏe mạnh nhé.”
“Sau khi con trưởng thành có thể đến tìm dì không?” Cậu bé đi vài bước về phía Mục Uyển.
“Ừm, được chứ. Đến lúc đó con có thể hỏi ba cách liên hệ với dì, đợi tới khi con đến tìm, dì sẽ làm món ngon cho con ăn.” Mục Uyển nói.
“Chúng ta hứa rồi nhé, hứa rồi nhé.” Cậu bé vô cùng khẩn cầu nói.
Mục Uyển hơi cười: “Được, dì hứa với con.”
Cô xoay người đi theo thuộc hạ Bowie , gặp An Kỳ.
Thuộc hạ Bowie quay đầu một lần nữa kinh ngạc nhìn cậu bé, cậu chủ nhà bọn họ không bao giờ nói chuyện với người khác, cũng không nói với anh bao giờ...