Chương 516: Em Muốn Làm Anh Tức Chết Đúng Không
CHƯƠNG 516: EM MUỐN LÀM ANH TỨC CHẾT ĐÚNG KHÔNG
"Này, chuyện này lát nữa em sẽ nói với anh." Bạch Nguyệt thỏ thẻ.
"Bây giờ đang ở đâu." Qua điện thoại, cô cảm nhận được sự tức giận cùng cực trong cách nói chuyện lên giọng của Hình Thiên truyền đến tai.
"Ừm… em đang đi ăn cơm."
"Anh bị em làm cho tức đến mức cơm cũng ăn không vô vậy mà em lại đi ăn cơm." Hình Thiên lại càng tức giận hơn.
Cô không có số điện thoại của anh cho nên không thể nói trước với anh, chuyện quá khẩn cấp không cho phép cô có thời gian để thở, nhưng mà nói cho cùng, vẫn là cô đuối lý, cho nên không dám lên tiếng.
"Gửi định vị của điện thoại di động qua đây cho anh." Hình Thiên ra lệnh, nói xong, cảm thấy còn chưa đủ lực nên lại thêm một câu: “Không gửi qua anh nhất định sẽ giết chết em.”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt khựng lại một chút.
Nếu là Cố Lăng Kiệt của trước kia, gặp phải chuyện như vậy nhất định sẽ hỏi han một cách tế nhị: "Ở đâu? Không được phép đi, Bạch Nguyệt, nếu em chạy đến đó thì cứ thử xem."
Sau đó sẽ không nói thêm một lời nào nữa, cái gì mà bị em làm cho tức giận đến mức cơm ăn cũng không vô vậy mà em lại đi ăn cơm, tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy.
Anh rất trầm ổn, rất kiệm lời, đơn giản trực tiếp.
Còn anh của hiện tại rất biết cách giả bộ.
Bạch Nguyệt ngây người.
"Điện thoại của ai vậy?" Tô Khánh Nam hỏi.
"Một người bạn."
Tô Khánh Nam nhếch mép: “Bạn của em chỉ có một mình Lưu San."
Những lời này khiến cho cô hơi không được thoải mái, cô nhìn về phía Tô Khánh Nam: “Vậy phải xem định nghĩa của anh về bạn bè là gì, có lúc chỉ gặp mặt một lần cũng đã đủ để gọi là bạn."
"Ừm." Tô Khánh Nam không tranh cãi với cô, giống như là cố ý nhường cô vậy, anh dừng xe trước cửa của Nhà hàng Thịnh Vượng.
Bạch Nguyệt thấy bộ dạng dễ nói chuyện của anh thì tự thấy mình đúng là chanh chua cay nghiệt.
Mỗi một người đều đang thay đổi, hoặc có thể nói, là đang trưởng thành…
"Xin lỗi." Bạch Nguyệt nói một tiếng rồi đẩy mở cửa xe ra, xuống xe đi vào nhà hàng.
Tô Khánh Nam đi ngay sau cô.
Có lúc anh cũng rất hoang mang.
Mình rốt cuộc là yêu Bạch Nguyệt hay vì không có được nên mới nhớ.
Trong hai năm vừa qua khi anh nghĩ rằng Bạch Nguyệt đã chết, anh đã quen rất nhiều bạn gái.
Anh luôn tìm kiếm hình bóng của Bạch Nguyệt qua mỗi một cô bạn gái, nhưng cuối cùng những người đó đều không phải là Bạch Nguyệt.
Sau khi bị một vài người bạn gái cũ giận, anh mới ý thức được mình không đúng liền lập tức xin lỗi.
Nhưng Bạch Nguyệt thì có thể.
Cô vẫn luôn tự dựa vào chính mình, không cần sự hỗ trợ của người khác, làm những chuyện trong khả năng cho phép, chỉ cho đi không cần đáp lại.
Càng nghĩ càng cảm thấy lưu luyến.
Anh đúng là ngu xuẩn đến mức đáng giận mà, mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời khiến quãng đời còn lại của anh chỉ còn lại tăm tối.
Bây giờ Cố Lăng Kiệt đã chết, không biết nếu anh cố gắng hết lần này đến lần khác liệu có còn cơ hội không?
Bạch Nguyệt ngồi vào ghế, cầm lấy thực đơn mà nhân viên phục vụ đưa tới, chỉ chọn đơn giản ba món mặn một món canh.
Trứng chiên cà chua, sườn bò áp chảo, đậu phụ xào gạch cua, canh xương sườn nấu với nghêu sông.
Tô Khánh Nam nghe Bạch Nguyệt gọi tên món ăn thì mắt hơi nhòe lệ, anh kéo ghế ra ngồi xuống, ngay cả cánh tay đang cầm ly nước cũng run rẩy.
Món ăn mà anh đặc biệt thích ăn chính là sườn bò áp chảo cùng nghêu sông.
Mẹ của anh cũng chẳng nhớ, vậy mà Bạch Nguyệt lại nhớ.
Anh dùng hết tâm tư để lấy lòng những bình hoa di động kia nhưng không để mắt đến bên cạnh mình có một người đã từng thật lòng yêu anh.
Nhớ có lần bị cảm, cũng là Bạch Nguyệt luôn chăm sóc, cho dù anh công kích bằng những lời nói cay nghiệt nhưng cô vẫn không bỏ anh mà đi.
Anh rất hối hận, rất muốn trở lại tám năm trước, anh nhất định sẽ hết lòng trân trọng cô.
Đáng tiếc, lúc còn trẻ anh không hiểu chuyện, cuồng vọng, xốc nổi, ăn đủ trái đắng rồi mới hối hận thì đã muộn.
"Anh có muốn uống một chút rượu vang không?" Bạch Nguyệt dịu dàng hỏi.
Tô Khánh Nam nhìn đôi mắt long lanh như nước của cô, yết hầu chuyển động, nuốt nước bọt đắng chát, nhẹ nhàng nói: "Không uống, em quên là anh lái xe tới à."
"Em đi rửa tay đây." Bạch Nguyệt đứng lên, cầm theo điện thoại di động.
Cô phải giải thích với Hình Thiên, tránh để cho anh ấy lo lắng.
Cô rất hiểu tính khí nóng nảy của Cố Lăng Kiệt.
Cô đi vào phòng vệ sinh, chắc chắn là chung quanh không có ai mới gọi điện thoại.
Chuông vừa vang lên một tiếng liền có người bắt máy.
"Định vị đâu? Tay bị gãy rồi hả, hay là đầu óc bị hỏng rồi, ai cho phép em đến chỗ của Tô Khánh Nam hả, có phải em thấy anh chưa chết nên mới muốn chọc anh tức chết không. Nếu chọc anh tức chết thì anh sẽ mang em theo cùng luôn." Hình Thiên tức giận nói.
"Cái đó..."
"Anh không muốn nghe cái gì nữa." Hình Thiên cắt ngang lời cô.
Bạch Nguyệt thấy có người đang đến nên không nói gì.
Hình Thiên cũng không cúp điện thoại, đợi một hồi, thấy Bạch Nguyệt không nói lời nào liền thúc giục: "Cái gì là cái gì?"
Bạch Nguyệt hơi nhoẻn miệng rồi đi lên cầu thang, đến phòng bao ở lầu hai thì đóng cửa lại, nói nhỏ: "Chỗ của em tạm thời xảy ra một chút chuyện, em kêu người đến nhà của bà Hùng Đại Ninh lấy một vài thứ, bà ta chết rồi, người của em cũng bị Tô Khánh Nam tóm được rồi.”
"Cho nên, anh ta kêu em đến chỗ anh ta thì mới thả người của em ra chứ gì!" Hình Thiên tiếp lời của cô.
"Tô Khánh Nam đã đồng ý sẽ không chạm vào em, một tháng sau sẽ để em đi." Bạch Nguyệt tiếp tục giải thích.
"Không chạm vào em, để cho em rời đi? Anh nói này, em vẫn là bên ngoài thì thông minh nhưng trong đầu thì ngốc ngếch, làm vậy thì anh ta có lợi ích gì, thả người của em ra đồng nghĩa với đối đầu cùng Thịnh Đông Quang."
Bạch Nguyệt không thích anh nói cô như vậy: “Em cảm thấy là anh ta đang giúp đỡ em."
"Giúp em thì sẽ không lợi dụng điểm yếu để uy hiếp em như vậy!"
"Đó là bởi vì anh ấy sẽ nói rõ với Thịnh Đông Quang.”
"Bạch Nguyệt, bây giờ em đang nói giúp anh ta phải không." Hình Thiên trầm giọng xuống.
Bạch Nguyệt biết anh để ý Tô Khánh Nam, chuyện xảy ra trong quá khứ giữa hai người bọn họ mà nói cũng giống như một con rắn độc.
Khi đó, Tô Khánh Nam cũng uy hiếp cô ở lại bên cạnh anh ta để đổi lấy tự do cho Cố Lăng Kiệt.
Cô có thể hiểu, và cũng thông cảm cho sự tức giận trong lòng của Cố Lăng Kiệt bây giờ.
"Anh bình tĩnh nghe em giải thích đã."
"Bây giờ anh không bình tĩnh được, anh muốn gặp em, lập tức gửi định vị qua đây." Hình Thiên ra lệnh.
"Anh nghe em nói này, không phải là em nói đỡ cho Tô Khánh Nam, mà là vì em đã nói rõ ràng với anh rồi, tình huống lúc đó vô cùng nguy hiểm, em không thể trơ mắt nhìn anh em của mình bị vu oan mà không làm gì cả, đó là những người tin tưởng em, giúp đỡ em.
Em sẽ không gặp phải nguy hiểm gì khi ở bên cạnh Tô Khánh Nam đâu, em thề mà.
Nhưng hình như Thịnh Đông Quang đã bắt đầu hoài nghi Tô Khánh Nam rồi, em lo rằng sẽ có người bám theo Tô Khánh Nam, nếu anh đến đây sẽ dễ bị phát hiện, mọi chuyện sẽ không có kết thúc tốt đẹp, đồng thời anh rất dễ bị đưa ra ánh sáng, anh hãy tiếp tục đợi đi, đợi thêm một chút nữa là được mà.
Những chuyện khác, tụi em gặp nhau xong sẽ nói lại với anh.” Bạch Nguyệt nghiêm túc nói.
"Anh nói lần cuối cùng đấy, gửi định vị qua cho anh." Hình Thiên trầm giọng.
Bạch Nguyệt: "..."
Cô thật sự không biết phải làm gì, thôi bỏ đi, cô tin tưởng vào khả năng của Cố Lăng Kiệt.
"Anh hiện đang dùng tài khoản wechat nào?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Là số điện thoại di động này, anh chỉ cho em một phút thôi đấy." Hình Thiên nói xong liền cúp điện thoại di động.