Chương 1344: Tinh Lực Tràn Đầy
CHƯƠNG 1344: TINH LỰC TRÀN ĐẦY
“Có một người phụ nữ nói con gái của bà Lan Ninh ở đâu? Có ý gì? Cô ta nói với anh hay là nói với bà Lan Ninh, bây giờ bà Lan Ninh sa sút rồi mới nói con gái bà ấy đang ở đâu? Người phụ nữ này có mục đích gì?” Mục Uyển khó hiểu hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhún vai: “Là nói với bà Lan Ninh. Bởi vì Phó Hâm Ưu là con gái của cô ta, cô ta muốn dùng tin tức của con gái bà Lan Ninh đổi mạng cho con gái của mình, bây giờ bà Lan Ninh chắc chắn xong đời rồi, nhưng nếu bà Lan Ninh gánh hết tội danh, có thể bảo vệ được Phó Hâm Ưu.”
“Người phụ nữ này đúng là có ý tứ, để con gái của mình bên người bà Lan Ninh trải qua ngày tháng tốt đẹp, ngày tháng tốt đẹp qua rồi lại nói ra con gái của bà Lan Ninh là ai, dựa theo tính tình của bà Lan Ninh, có lẽ sẽ không để ý đến cô ta.” Mục Uyển nói.
“Có thể đi, dù sao chúng ta cũng xem diễn, xem bà Lan Ninh lựa chọn như thế nào, nói không chừng việc xảy ra sẽ vượt ngoài mong đợi của chúng ta.” Hạng Thịnh Duật cười nói.
“Xảy ra việc ngoài mong đợi của chúng ta, anh lại biết cái gì?” Mục Uyển tò mò, Hạng Thịnh Duật luôn biết được những việc mà người khác không biết.
“Trước mắt còn chưa biết cái gì, nhưng người phụ nữ kia trông có vẻ rất tự tin, anh cảm thấy có lẽ cô ta có trong tay thứ gì đó hoặc cô ta biết thông tin nào đó quan trọng, em xem đi, có thể đến buổi trưa là chúng ta biết được nguyên nhân rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ừm, khi nào chúng ta về?” Mục Uyển hỏi.
“Đừng gấp, hôm qua đi làm em cũng đã vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút trước đã.” Hạng Thịnh Duật nói xong, tự mình bóc cam, tự mình ăn.
“Em đi làm một ngày, lại nghỉ một ngày sao? Một tuần bảy ngày, anh chuẩn bị để em đi làm mấy ngày.” Mục Uyển hỏi.
“Em muốn đi làm mấy ngày thì làm bấy nhiêu ngày, cho dù bầu trời có sụp xuống, chồng em thay em gánh, sợ cái gì.” Hạng Thịnh Duật lười nhác nói.
Mục Uyển có chút lo lắng: “Nếu sinh con ra, chẳng nhẽ đứa nhỏ muốn đi học thì đi, không muốn đi thì anh nuôi sao?”
Hạng Thịnh Duật còn nghiêm túc suy nghĩ: “Với chỉ số thông minh của anh và em sẽ không đến mức sinh ra một đứa ngốc.”
Mục Uyển cười nhạo một tiếng: “Cái này cũng không nhất định, nhỡ đâu đột biến gien thì sao?”
Hạng Thịnh Duật để vỏ cam trước mặt Mục Uyển: “Có ai nói con mình như em sao?”
“Không phải em không nói thì việc sẽ không xảy ra, em cảm thấy anh quá dung túng, không có quy củ không thành quy tắc...”
“Cần quy tắc để làm gì.” Hạng Thịnh Duật cắt ngang lời nói của Mục Uyển.
Mục Uyển: “...”
“Lúc đi làm thì làm, nên đi ngủ thì ngủ, nếu chỉ tham hưởng lạc, vậy sao có thể bàn về việc gia đình, về cuộc sống, là heo cũng biết hoạt động trong chuồng heo, sinh hoạt trên đất.” Mục Uyển bất đắc dĩ nói.
“Đâu phải không đi làm đâu, chỉ là anh không muốn em quá mệt mỏi thôi, hai người chúng ta không phải có anh đi làm sao? Anh còn có việc làm mà.” Hạng Thịnh Duật giải thích nói.
“Em cũng cần phải đi làm, luôn luôn nghỉ ngơi dĩ nhiên là thoải mái nhưng thời gian dài không tiếp xúc bên ngoài, cũng không có mục tiêu, càng không có ước mơ, người sẽ phế bỏ, biến thành một con sâu gạo, vậy không phải là điều tốt. Sau này anh cũng đừng can thiệp quá nhiều vào công việc của em, anh can thiệp quá nhiều, em sẽ không có cảm giảm thành tựu, sẽ khá tự ti, cũng không có niềm vui.” Mục Uyển thẳng thắn nói.
Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển nghiêm túc nói: “Anh biết rồi, anh nghe lời em, em muốn làm như thế nào liền làm thế ấy, nếu gặp việc gì khó hoặc không muốn làm, nhỡ rõ, có anh, anh là chỗ dựa vững chắc nhất của em.”
“Ừm, lát nữa em muốn lên tầng cao nhất đi dạo.” Mục Uyển nói.
“Được, anh đi cùng em, gió ở trên biển lớn, ngày hôm nay cũng hơi lạnh, lát nữa nhớ mặc một cái áo khoác.” Hạng Thịnh Duật dặn dò.
Mục Uyển gật đầu, cô vào phòng, cầm lấy cái áo trước đó mặc vào, Hạng Thịnh Duật đi theo phía sau cô.
Lúc bọn họ lên tầng cao nhất, nhìn thấy Sở Giản và An Kì đã ở đó, không biết hai người đang làm gì, Sở Giản thấy Hạng Thịnh Duật đến, rất kích động, vô cùng cung kính đứng ở một bên, cúi đầu.
Mục Uyển đảo qua sắc mặt của An Kì.
An Kì mỉm cười: “Cái kia, phu nhân, hai người đến rồi vậy chúng tôi đi trước, không ảnh hưởng đến thế giới của hai người.”
Nói xong, An Kì kéo tay Sở Giản đi.
Sở Giản nhìn về phía Hạng Thịnh Duật: “Vậy ông chủ, chúng tôi xuống dưới trước, anh có việc gì thì có thể tìm tôi.”
Hạng Thịnh Duật gật đầu.
Sở Giản theo An Kì rời đi.
Mục Uyển nhìn thấy An Kì còn đang véo cánh tay của Sở Giản.
“Bọn họ... có chút kỳ quái.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhếch khóe miệng, đi tới phía trước lan can: “An Kì từ nhỏ sinh hoạt ở nước ngoài, tính cách phóng khoáng hơn một chút, Sở Giản vẫn còn là thanh niên tinh lực tràn đầy, trước đó cũng không tiếp xúc với người khác giới, đương nhiên sẽ xúc động một chút, cũng muốn chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”
“Hả?” Mục Uyển mơ hồ nghe ra một chút gì đó: “Anh nói bọn họ vừa mới?”
“Rất bình thường, đều là người trẻ tuổi, nhưng có lẽ còn chưa kịp bắt đầu đã bị chúng ta bắt gặp.” Hạng Thịnh Duật giải thích nói.
Mục Uyển đỏ mặt, đi đến phía trước lan can nhìn về phía biển rộng.
Hạng Thịnh Duật từ phía sau ôm lấy cô.
Mục Uyển không động, cứ như vậy nhìn ra biển rộng, tâm trí cũng xa xăm.
“Anh có chút mâu thuẫn.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhìn anh: “Có cái gì mâu thuẫn?”
“Anh nghĩ, muốn có đứa con của chúng ta, có con rồi, dựa theo tính cách của em có lẽ mới chịu yên ổn, nhưng nếu có con, chúng ta sẽ không còn thế giới của hai người nữa, dựa theo tính cách của em chắc chắn sẽ giành nhiều thời gian bên cạnh đứa nhỏ hơn.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Về chuyện con cái, em thấy cứ thuận theo tự nhiên đi, thật ra em rất thích trẻ con, cũng hy vọng sau này có thể náo nhiệt hơn.” Mục Uyển nói.
“Ừm. Còn có...” Trong mắt Hạng Thịnh Duật xẹt qua một tia sắc bén, trở nên lạnh lẽo: “Thân phận của An Kì xác thực không an toàn, anh cảm thấy sau này cô ấy sẽ không thể bảo vệ em được.”
“Nếu cô ấy đối với em bất lợi, đã sớm ra tay với em rồi, hơn nữa, cô ấy cố ý bại lộ vấn đề thân phận của cô ấy cho em, cô ấy không muốn làm hại em.” Mục Uyển nói.
“Có đôi khi, người làm việc xấu, không phải trời sinh là một người xấu, mà là người khác cho cô ấy cơ hội. Anh tìm lý do để cho cô ấy tạm thời nghỉ đi du lịch với Sở Giản, một là cô ấy và em đều an toàn, hai là để cho cô ấy và Sở Giản bồi dưỡng cảm tình, chờ mọi việc giải quyết, không phải em vẫn hy vọng cô ấy gả cho Sở Giản sao?” Hạng Thịnh Duật nghiêm túc nói.
“An Kì có thể đoán được anh cố ý tách cô ấy ra.” Mục Uyển nói.
“Cô ấy nếu đã cố ý bại lộ vấn đề trước mặt em, có lẽ, đây mới là cái mà cô ấy muốn, để em được an toàn, cô ấy cũng không bị kẹp giữa mà khó xử, em cảm thấy thế nào?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
Mục Uyển nghiêm túc suy nghĩ: “Rời xa trung tâm của sự mâu thuẫn có thể không bị liên lụy vào trong đó, bảo vệ được bản thân, quả thật là cách hay, được, vậy cứ làm như vậy đi.”
Di động của Hạng Thịnh Duật vang lên, lúc này lại gọi điện thoại cho anh, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Anh nghe điện thoại...