Chương 347: Tiểu Bạch Ở Ngay Trước Mặt Anh , Cố Lăng Kiệt Bảo Vệ Cô Ấy
CHƯƠNG 347: TIỂU BẠCH Ở NGAY TRƯỚC MẶT ANH , CỐ LĂNG KIỆT BẢO VỆ CÔ ẤY
Lưu San biết Thẩm Diên Dũng có ý gì.
“Ý anh là, nếu tôi giúp anh thỏa thuận hợp tác với Mạc Băng thành công, anh sẽ cho tôi ra ngoài chơi một tháng?” Lưu San muốn chắc chắn.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Không chỉ để em ra ngoài chơi một tháng, tất cả công ty trang sức anh đầu tư ở nước A đều đưa cho em hết.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
“Đưa cho tôi?” Lưu San hoài nghi nhìn Thẩm Diên Dũng, không tin nói: “Tôi vừa có thể ra ngoài chơi, còn nắm công ty trang sức trong tay, nghe không thiệt thòi chút nào, Thẩm Diên Dũng anh không phải sẽ làm không công à? Trong ấn tượng của tôi, anh không biết làm ăn lỗ vốn.”
“Thứ anh muốn chẳng qua là em, trong mắt anh, em còn quý giá hơn công ty trang sức.” Thẩm Diên Dũng cười nói.
Lưu San từ trên giường đứng lên: “Cho phép tôi tới WC ói một lát.”
Thẩm Diên Dũng thâm thúy nhìn Lưu San đi vào WC, trong mắt lại hiện lên thương cảm.
Ngoài danh phận anh ta không cho cô ấy được.
Những thứ khác, anh ta sẽ dốc hết tất cả, chỉ mong sẽ giữ được cô ấy ở bên.
***
Sáng sớm Lưu San đã đi tìm Trần Niệm.
Lúc cô tìm được Trần Niệm, Trần Niệm đã chạy mười vòng quanh sân, mồ hôi đầm đìa tiếp tục chạy.
“Tiểu Niệm, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.” Lưu San hô lên.
Trần Niệm nghe thấy giọng Lưu San, dừng bước, xoay người, dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt, bước về phía Lưu San.
“Thẩm Diên Dũng nói cậu không có chuyện gì, đang trong quá trình hồi phục, đúng không?” Lưu San hỏi.
Trần Niệm gật đầu, nói rõ: “Nói thì như vậy, tình hình cụ thể còn phải theo dõi xem sao.”
“Nếu cậu hồi phục, cậu sẽ đi tìm Cố Lăng Kiệt à? Dù sao, cậu và anh ta cũng có một đứa con, cậu đối với anh ta hẳn vẫn còn tình cảm.” Lưu San dò hỏi.
Trần Niệm lắc đầu: “Lúc tớ nhảy xuống sông, tớ đã nói với bản thân rằng, nếu tớ còn sống, nhất định không muốn dính líu gì đến Cố Lăng Kiệt nữa. Cơ thể coi như được chữa khỏi cũng đã khiếm khuyết một phần.”
Lưu San cầm tay Trần Niệm: “Vậy cậu đi cùng tớ đi, hai người chúng ta cùng tới nước D, sau này sống một cuộc sống hạnh phúc.”
Trần Niệm nhìn Lưu San, khẽ mỉm cười: “Nếu tớ muốn đi sẽ không trở lại nữa. Chị San, tớ biết cậu đang suy nghĩ gì. Cậu đã bỏ rất nhiều thứ vì tớ, bây giờ tớ còn sống cũng là vì cậu, tớ thật sự rất cảm ơn và biết ơn cậu, nhưng đến đây là được rồi, cậu qua đó sống cuộc sống mà cậu mong muốn đi.”
“Thẩm Diên Dũng nói, nếu tớ chạy trốn sẽ đối phó với cậu, tớ không yên tâm về cậu.” Lưu San lo lắng nói.
“Nếu như cậu đã trốn, đối phó với tớ có ích lợi gì. Tớ không sao đâu, cho dù có chuyện gì, tớ cũng đã được lợi rồi, số mệnh đã định sẵn như thế, đừng gượng ép.” Trần Niệm nói.
“Nếu như tớ đi, Thẩm Diên Dũng sẽ không giúp cậu đến trường tiểu học để dạy, Cố Lăng Kiệt sắp xếp cho cậu như vậy, cho dù cậu ở lại chỗ này vẫn không thể gặp được Tiểu Diên đâu.” Lưu San khuyên bảo.
“Linh hồn của tớ ở đây, sống ngày nào hay ngày đó. Rời khỏi nơi này tớ chẳng qua chỉ là cái xác biết đi. Chị San, kiếp này có người bạn như cậu là đủ rồi.” Trần Niệm đã xác định được thứ mình muốn là gì.
Lưu San ảm đạm cúi đầu.
Cô biết, trước giờ cô không khuyên được Bạch Nguyệt, từ trước đã vậy, bây giờ cũng thế.
Trước khi cô đi phải bảo đảm Trần Niệm và người nhà của cô ấy an toàn trước đã.
Người cô quen biết không nhiều, nhân vật lớn lại càng không, có thể giúp đỡ cô, đếm tới đếm lui dường như cũng chỉ có mình Cố Lăng Kiệt. Dù sao, bây giờ Cố Lăng Kiệt cũng có tiền, trước kia suýt chút nữa Cố Lăng Kiệt đã trở thành tổng thống mà.
“Tớ hiểu, đúng rồi, còn có một việc muốn nói với cậu, hôm nay Thẩm Diên Dũng nói cho tớ biết một chuyện, người đàn ông hôm qua cậu cứu trên máy bay là một người Anh, tên là Alan, anh ta là bạn của tác giả Stephen.” Lưu San dừng một lát, không tự tin lắm nói: “Nếu cậu giúp Cố Lăng Kiệt, thì cũng không liên quan gì đến tớ.”
“Cố Lăng Kiệt là làm ăn, cậu làm là tự do, tớ sẽ cố gắng giúp cậu. Cậu cần tớ làm gì, nói đi?” Trần Niệm sảng khoái nói.
“Thẩm Diên Dũng nói, hai người Cố Lăng Kiệt và Tô Khánh Nam quyết tâm có được bức họa “Thiếu nữ trong mơ” này, bởi vì bọn họ cũng muốn hợp tác với Mạc Băng ở nước A về ngành trang sức. Nhưng Mạc Băng không quan tâm bức họa này, mà quan tâm họa sĩ vẽ bức họa này.” Lưu San giải thích.
“Tớ biết phải làm gì, ngày mai Cố Lăng Kiệt và Thẩm Diên Dũng đều đi, tớ không đi, nếu như cậu lấy được bức họa kia, vậy cứ đưa phương thức liên lạc của Alan cho tớ, tớ sẽ liên hệ với anh ta.” Trần Niệm hiểu ra ngay.
“Tớ... không có số điện thoại của Alan, nhưng Thẩm Diên Dũng nói ngày mai Alan cũng sẽ đi.” Lưu San giải thích.
“Ở chỗ Thẩm Diên Dũng chắc chắn có.” Trần Niệm khẳng định nói.
Buổi tối, Thẩm Diên Dũng có chuyện trở về nước.
Lưu San nằm mơ cả đêm, giấc mơ và hiện thực cứ lẫn lộn với nhau. Cô mơ thấy mình trốn, ngồi ở trên thuyền, nhìn Thẩm Diên Dũng cầm dao đâm vào tim Trần Niệm, Trần Niệm cười nói với cô ấy: Không sao đâu, sống cho tốt.
Trong mơ cô khóc tèm lem, xoay người, thấy ba mẹ cũng ở trên thuyền. Mẹ nói: “Chúng ta đều an toàn.”
Nhưng cô phát hiện không thấy ba đâu.
Thẩm Diên Dũng đuổi theo, còn bắt được ba cô.
Ba cô và Thẩm Diên Dũng cùng rơi xuống biển, cô tìm thế nào cũng không tìm được ba.
Cô khóc đến tỉnh lại, trời vẫn còn tối, nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ sáng, không ngủ được. Giấc mơ quá chân thực, cô rất sợ, nếu cô đi, cái giá đổi lại phải trả bằng máu.
Cô ngồi ở đầu giường, co chân, ôm đầu gối, cúi đầu trầm tư, cho đến khi trời sáng, cuối cùng cô cũng cầm di động lên gọi đi.
“A lô, có chuyện gì vậy?” Đầu kia điện thoại, giọng nói trầm thấp của Cố Lăng Kiệt vang lên.
“Cố Lăng Kiệt, tôi là Lưu San, tôi muốn hỏi anh một chuyện, nếu Bạch Nguyệt còn sống, nhưng có một thế lực vô cùng mạnh mẽ muốn hại chết cô ấy, anh có thể bảo vệ cô ấy an toàn hay không? Thế lực ấy lớn đến mức anh không thể nào tưởng tượng được.” Lưu San hỏi.
“Cho dù thế lực đó lớn đến đâu, tôi cũng thề sẽ bảo vệ cô ấy.” Cố Lăng Kiệt nói không cần suy nghĩ, chỉ là giọng điệu lại rất lạnh nhạt.
“Tôi nói cho anh biết tung tích của Bạch Nguyệt, anh nhất định phải bảo vệ cô ấy. Ngoài ra, tôi có thể nhờ anh chú ý an nguy của ba mẹ tôi hay không?” Lưu San lo lắng hỏi.
Cố Lăng Kiệt im lặng một lát, trong mắt lóe lên hoài nghi: “Cô nên nhờ cậy Thẩm Diên Dũng mới đúng, thế lực của anh ta hiện tại không thua gì tôi.”
“Lúc đầu, Bạch Nguyệt bị nhiễm bệnh, bị Tô Khánh Nam ép nhảy xuống biển, cho dù được vớt lên nhưng lại hôn mê bất tỉnh, thoi thóp.
Khi đó, tôi được người của anh cứu ra, Thẩm Diên Dũng tìm được tôi, nói có thể cứu Tiểu Bạch, nhưng điều kiện đầu tiên là tôi phải đi theo anh ta. Tôi rất lo cho Tiểu Bạch nên đồng ý điều kiện của Thẩm Diên Dũng, trở lại bên cạnh Thẩm Diên Dũng một lần nữa. Thẩm Diên Dũng cũng thật sự cứu được Tiểu Bạch.
Hai năm nay Tiểu Bạch vẫn luôn phải điều trị, trong thời gian đó cô ấy đã thay tủy, cũng đã phẫu thuật thẩm mỹ thành người khác. Người kia, anh cũng biết, chính là Trần Niệm.”