Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 505 :Tôi Muốn Ông Ta Không Có Khả Năng Trở Mình.​




CHƯƠNG 505:TÔI MUỐN ÔNG TA KHÔNG CÓ KHẢ NĂNG TRỞ MÌNH
Lâm Thư Lam nhìn tình hình, lập tức đem Bạch Nguyệt bảo vệ sau mình, hét lên với anh Văn: “ Các người có còn luật pháp không, cứ thế mà tùy tiện đánh người!”
“ Chỗ này ông đây chính là vương pháp, lên cho tao.” Người của anh Văn xông lên.
Bạch Nguyệt rất bình tĩnh. “ Anh cảm thấy tôi đến đây mà không có chuẩn bị sao? Chứng cứ anh giết người hiện tại đang nằm trong tay tôi, muốn chết, thì để người của anh động thủ.”
“Dừng tay.” Anh Văn hét lên, cố ý đánh giá Bạch Nguyệt: “ Cô rốt cuộc là ai! Chứng cứ ở đâu ra!”
“Anh nhận chỉ thị của người khác sau khi giết chết Vương Anh, giá họa cho Bạch Nguyệt, đáng tiếc, anh làm việc không sạch sẽ, Kevin biết hết từ đầu tới cuối, hơn nữa còn ghi âm lại làm chứng cứ.” Bạch Nguyệt đơn giản nói.
“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Anh Văn tức giận nói.
“Lúc anh giết Vương Anh, có nghĩ đến thế lực đằng sau bà ấy?” Bạch Nguyệt hỏi.
“ Một kẻ không biết già trẻ lớn bé, chỉ biết tìm trai trẻ và đánh bạc, thì có thực lực gì chứ!” Anh Văn khinh thường nói.
“ Hai đứa con trai của bà ta đều đang nhậm chức trong quân đội, muốn giết chết anh, chuyện chỉ trong sớm muộn thôi.”
“ Cái bà già đó đắc tội với vợ Thủ trưởng, hai đứa con trai của bà ta bản thân còn khó giữ, hơn nữa, ai biết là tao giết chứ.” Anh Văn nói xong, trợn mắt nhìn Bạch Nguyệt: “ Cô đến đây rốt cuộc muốn làm gì?”
“ Tôi đến cứu anh.” Bạch Nguyệt lấy từ trong túi ra tờ giấy note, trên giấy ghi lại số điện thoại, đưa cho anh Văn: “ Anh biết quá nhiều, người đứng sau anh, anh cũng biết rõ, anh cảm thấy, ông ta sẽ để anh sống để vạch tội ông ta sao? Nếu như còn muốn sống, có thể gọi điện cho tôi.”
Anh Văn kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cười một cách tự tin, nụ cười này rất có sức cảm hóa, giống như rất nhiều chuyện còn chưa xảy ra cô đã đoán ra được toàn bộ vậy.
Anh Văn nhíu chặt mày, cầm tờ giấy ghi trong tay Bạch Nguyệt, nhìn một cái, hung dữ ném xuống mặt đất, chỉ vào Bạch Nguyệt tức giận nói: “ Tao không phải loại sẽ bán đứng đại ca của tao, cho dù là chết, thế nên mày đừng có mà nói lời đe dọa.”
Tô Sỹ Hào trong phòng giám sát nhíu chặt lông mày: “ Người đứng đằng sau mà bọn họ nói, không phải là bố chứ, bố.”
“ Nói linh tinh cái gì thế. Bố làm sao có thể liên hệ đến cái đám ô hợp đó.” Tô Chung tức giận nói.
Tô Sỹ Hào quay người, đối diện với Tô Chung: “ Bạch Nguyệt là người vợ góa của bạn con, nếu như bị con phát hiện bố muốn hại cô ấy, con sẽ không mềm lòng đâu, hy vọng bố đừng làm ra những việc sau này khiến bản thân hối hận.”
“ Con là có ý gì, lẽ nào con vì một kẻ bên ngoài mà đối phó với bố con.” Tô Chung tức giận nói.
“ Trước tiên, con muốn là một con người.” Tô Sỹ Hào trầm giọng nói, xoay người, rời khỏi phòng giám sát.
Tô Chung nghiến răng, cầm con chuột ném vỡ màn hình, ánh mắt chết người dán chặt vào bụng Bạch Nguyệt, gọi điện thoại qua.
Bạch Nguyệt nhìn thấy anh Văn nghe điện thoại, có một dự cảm không lành, đi về phía cửa.
“ Tôi cho cô đi à?” Anh Văn âm u nói, ngắt điện thoại, dặn dò đàn em: “ Đánh chết cho tao.”
Lâm Thư Lam vội vàng bảo vệ Bạch Nguyệt.
Nhưng người của bọn họ quá đông, một mình Lâm Thư Lam ứng phó không nổi.
Bạch Nguyệt nhìn mấy người đánh xông về phía cô.
Cô không sợ đánh, nhưng hiện tại trong bụng cô đang có cục cưng, sợ cục cưng bị đánh sảy.
Cô bảo vệ lấy bụng.
Lúc ba người kia sắp đánh đến cô, đột nhiên bị người đá bay, đập vào bàn, hét lên tiếng rất to.
Đôi nhiên có người đến,người của anh Văn ngơ ngác, nhìn ra cửa.
Hình Thiên một tay đút trong túi áo, dựa vào cửa, chỉ về phía anh Văn: “ Tôi quên lấy đồ tôi làm rơi.”
“ Cái gì?” Anh Văn đầu đầy sương mù.
“ Đem người phụ nữ của tôi và cả thuộc hạ của cô ấy đi.” Hình Thiên xoay người, lại dường như nhớ đến cái gì, liếc mắt, nhìn anh Văn, ánh mắt sắc nhọn giống sự lạnh lẽo đóng băng mặt đất, đem theo sự ác liệt không nói nên lời, cảnh cáo nói: “ Mày lần sau dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tao đảm bảo, người chết không chỉ cả nhà mày, còn có, đám đàn em của mày và cả nhà chúng.”
Bạch Nguyệt trong lòng lộp bộp, nhìn Hình Thiên đi đến trước mặt.
Cô và Lâm Thư Lam được đàn em của Hình Thiên bảo hộ đi ra khỏi phòng bao.
Cô nghi hoặc nhìn bóng lưng anh.
Nếu như cô đoán không lầm, vừa nãy trong phòng bao có giám sát, người phía sau anh Văn hiện tại đang ở phòng giám sát , người lúc nãy gọi điện cho anh Văn, chính là tên đại ca đó.
Anh ấy, vậy mà trước mặt nhiều người như thế, nói cô là người phụ nữ của anh, không sợ bị người khác nghi ngờ sao?
Hơn nữa, tác phong vừa rồi của anh, quả thực không giống Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt, có dù có tức giận mấy, cũng không tính toán đến cả vợ con người khác.
Anh, là cố ý giả vờ sao?
“ Anh biết phòng giám sát ở đâu không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Hình Thiên dừng bước: “ Em tốt nhất đừng đi phòng giám sát.”
“ Tại sao?” Bạch Nguyệt không hiểu.
Anh nhìn lại, gian tà nhìn cô: “ Bởi vì sẽ chết sớm hơn.”
Cô nhìn khuôn mặt ngày đêm mong nhớ của anh, mím môi không nói.
Hình Thiên nhìn phía sau lưng cô, có ý sâu xa: “ Thực ra, em không đi, cũng có thể đoán được là ai.”
Bạch Nguyệt thuận theo ánh mắt của anh nhìn về phía sau, Tô Sỹ Hào.
Vậy, người trong phòng giám sát, có lẽ chính là Tô Chung.
Tô Chung sẽ giết Vương Anh, giữa tình và lý, cảm thấy bản thân bị lợi dụng, trút căm phẫn, chỉ là cô không ngờ đến, Tô Chung sẽ ra lệnh anh Văn đánh cô.
Xem ra, cô xác định không thể cùng phe với Tô Chung rồi.
Tô Sỹ Hào đi đến trước mặt Bạch Nguyệt: “ Tôi đưa cô về.”
Bạch Nguyệt gật đầu: “ Cám ơn.”
Tô Sỹ Hào nhìn Hình Thiên, nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cái gì cũng không nói, cầm lấy cổ tay Bạch Nguyệt rời khỏi câu lạc bộ.
Trên xe.
“ Người đàn ông đó không phải là Cố Lăng Kiệt, cô tránh xa anh ta một chút, anh ta nhìn có vẻ rất nguy hiểm.” Tô Sỹ Hào nhắc nhở.
“ Bố anh cố ý gọi anh tới, trong phòng giám sát phân biệt anh ta có phải Cố Lăng Kiệt phải không?” Bạch Nguyệt hỏi câu có ý thăm dò.
“ Ừ, ông ấy nói đến đây điều tra án của Vương Anh, người đó quá giống Cố Lăng Kiệt, khiến ông ấy rất kinh ngạc.” Tô Sỹ Hào giải thích.
Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng, có rất nhiều lời, chỉ cần bản thân biết là được rồi, nói ra, dễ khiến người khác không thoát ra được, bản thân cũng bị nguy hiểm
“ Anh để tôi xuống đây là được rồi, tôi lên xe của Tiểu Lam.” Bạch Nguyệt nói.
Tô Sỹ Hào dừng xe bên đường, quay đầu, nhìn Bạch Nguyệt ở ghế sau: “ Cô nếu như có khó khăn gì có thể gọi điện nhờ tôi giúp, Cố Lăng Kiệt là bạn tốt nhất của tôi, tôi nên chăm sóc cô.”
“ Cảm ơn trước.” Bạch Nguyệt mở cửa xuống xe, đi về phía sau xe của Lâm Tư Lam.
Lâm Tư Lam lái xe đi qua Tô Sỹ Hào.
Bạch Nguyệt lên xe, tắt máy ghi âm, nói với Lâm Thư Lam: “ Chứng cứ đã có trong tay, có thể đi đến đồn cảnh sát rồi.”
“ Nếu như cảnh sát bắt anh Văn, anh Văn sẽ không tố cáo chúng ta đâu nhỉ.” Lâm Thư Lam lo lắng.
“ Anh ta vào đồn cảnh sát, người lo lắng không phải chúng ta, mà là Tô Chung, chú ý sát sao hành động của Tô Chung, một khi lộ ra sơ hở, tôi muốn ông ta, không có khả năng trở mình.” Bạch Nguyệt đoạn tuyệt nói.
Hành vi ngày hôm nay của Tô Chung, khiến cô cũng không cần thiết phải nhân nhượng nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK