Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 190: Thử Xem, Cứ Thử Xem​




CHƯƠNG 190: THỬ XEM, CỨ THỬ XEM
“Cô ấy đã chết rồi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, trên khuôn mặt lãnh đạm không có biểu cảm gì khác.
Viền mắt Bạch Nguyệt đỏ lên.
Cô từng gặp rất nhiều người có vấn đề về hôn nhân, vốn là vì yêu mà kết hôn, trong những điều lặt vặt trong cuộc sống, ưu điểm biến thành khuyết điểm, bởi vì quá để ý mà ràng buộc tự do của đối phương.
Cãi nhau, tổn thương nhau, mâu thuẫn dồn lại, tiêu hao hết tình cảm tích trữ trong lòng, cuối cùng bạo phát, chia tay nhau.
Tốt một chút, dễ hợp dễ tan.
Bình thường, trở thàng người xa lạ.
Còn có một số, giống như kẻ thù.
Bởi vì từng yêu nhau, vậy nên càng không muốn nhớ lại, cho dù đã từng tốt đẹp, cũng sẽ cho là sai lầm của quá khứ.
Vì thế, người sống, mãi mãi không thắng được người chết.
Chu Hân Ly lưu lại những ấn tượng tốt đẹp nhất trong của anh.
Tươi sáng, tích cực, long lanh, xinh đẹp, thoải mái.
Sau cùng Chu Hân Ly vẫn là vì anh mà chết, trong lòng anh, cô ấy mãi mãi là nốt chu sa mà người khác không thể nào xóa mờ.
Còn cô, vốn là một đống khuyết điểm, càng bên nhau, anh chỉ càng cảm thấy Chu Hân Ly tốt hơn.
Cô không muốn, sau này đi đến kết cục hai người chán ghét nhau.
Càng quan trọng hơn, cô không chịu nổi trong lòng người đàn ông mình yêu có người phụ nữ khác.
Loại đàn ông như vậy, cô thà rằng không yêu.
“Đi ăn cơm đi.” Bạch Nguyệt bỏ qua vấn đề này, đi vào một quán ăn Pháp.
Điện thoại Bạch Nguyệt reo lên, nhìn thấy là Lưu San, liền nghe máy.
“Tiểu Bạch, mình xảy ra chuyện rồi.” Lưu San vừa khóc vừa nói.
Trong lòng Bạch Nguyệt co rút, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Hôm qua mình, mình,” Lưu San khó lòng mở miệng, “Cậu giờ đang ở đâu? Giờ mình đang ở khách sạn của cậu, bọn mình gặp nhau rồi nói.”
“Được, giờ mình về liền.” Bạch Nguyệt vội vàng nói.
Cô ngắt điện thoại, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, “Lưu San có chuyện rồi, tôi phải lập tức quay về. Hôm khác sẽ mời anh ăn cơm.”
Bạch Nguyệt không chờ Cố Lăng Kiệt trả lời, xách túi, chạy ra khỏi quán.
Cố Lăng Kiệt u ám nhìn Bạch Nguyệt rời đi, ánh mắt trầm xuống, anh lấy điện thoại, mở ảnh của Chu Hân Ly, xóa toàn bộ đi.
*
Bạch Nguyệt thấy Lưu San ở sảnh lớn khách sạn.
Mắt Lưu San hồng hồng, vẫn mặc váy hôm qua, trạng thái tinh thần không quá tốt.
“Lưu San, sao vậy?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Tiểu Bạch, cậu biết hôm qua mình xảy ra chuyện gì không? Là ai đưa mình đi vậy?” Lưu San lo lắng hỏi.
“Cậu bảo nhìn trúng một tên trai bao, bảo mình không cần tìm cậu.” Bạch Nguyệt lo lắng nhìn Lưu San, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mình không có nhìn trúng tên trai bao nào cả. Hôm qua mình bất tri bất giác ngủ mất, sau đó khi tỉnh lại thì nằm trong khách sạn. Mình bị người ta XX rồi, quan trọng là, người kia còn quay một số thứ không hay.” Sắc mặt Lưu San trắng bệch nói.
“Trong video có bóng dáng của tên kia không?”
“Không có, khách sạn cũng dùng chứng minh của mình để đăng kí, mình muốn xem camera giám sát, nhưng nhân viên khách sạn nói, hôm quá camera giám sát của họ hỏng rồi.” Lưu San cực kì buồn bực.
Mặc dù nhìn cô có vẻ tùy tiện cẩu thả, bộ dáng rất thoải mái.
Trên thực tế, cực kì truyền thống.
Nếu không, sẽ không vẫn cô đơn một mình như bây giờ.
“Bây giờ đi bệnh viện kiểm tra một chút trước, đảm bảo không nhiễm bệnh, sao đó lại suy nghĩ đến chuyện báo cảnh sát.” Bạch Nguyệt lí trí nói.
“Đi bệnh viên nhỏ thôi, bệnh viện lớn mình sợ bị nhận ra, còn nữa, chuyện báo cảnh sát, mình cảm thấy rất mất mặt, bây giờ loại chuyện này rất dễ bị lên báo.” Lưu San ảo não.
Bạch Nguyệt cũng rất áy náy, nếu cô không bỏ Lưu San ở lại một mình thì tốt rồi. “Người đàn ông kia có lưu lại cái kia hay không?”
Lưu San khó mở miệng, mặt đỏ hồng, “Dùng 6 cái, mình cầm một cái, giờ cậu không phải làm việc giúp cảnh sát sao, xem xem, có thể lấy được dấu vân tay không? Bây giờ không phải dấu vân tay có thể đối chiếu sao?”
“Cái này cần làm theo thủ tục, mình sợ không có quyền cao đến thế, chỉ là…” Bạch Nguyệt dừng lại một chút.
Quyền lực là một thứ tốt, trước mặt nó, thủ tục đều có thể xem nhẹ.
Cố Lăng Kiệt có lẽ có thể giúp được chuyện này.
“Mình thử xem.” Bạch Nguyệt không dám nói chắc chắn.
“Vậy nhờ cậu cả.” Lưu San lấy môt túi ziplock từ trong túi xách ra.
Lúc Bạch Nguyệt đón lấy túic ziplock, cũng cảm thấy xấu hổ.
Cô đi cùng Lưu San đến một bệnh viện tư kiểm tra.
Lưu San ở trong phòng, không thể ở bên cạnh cô ấy, Bạch Nguyệt đi tới cửa sổ ở cuối hành lang, lấy điện thoại, nhìn số điện thoại của Cố Lăng Kiệt.
Hôm qua cô mới nhờ Cố Lăng Kiệt giúp đỡ xử lí chuyện của Mộc Hiểu Sinh, giờ lại muốn anh giúp đỡ, cũng quá…ngại đi.
Cô cố dày mặt, gọi điện cho anh.
Đầu dây bên kia tắt máy.
Cô đoán có lẽ anh đang bận, gửi tin nhắn cho anh, “Tôi có chuyên tìm anh, lúc rảnh có tiện gọi điện thoại không?”
Cô cất điện thoại vào trong túi, chờ Lưu San ở cửa suốt nửa tiếng đồng hồ.
Lưu San cầm báo cáo kiểm tra đi ra.
“Không có cấn đề chứ?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
Lưu San lắc lắc đầu, “Không có, anh ta dùng bao, chỉ là, càng nghĩ càng tức giận, cái tên kia biến thái sao? Làm chuyện xấu mà còn quay video, đồ điên.”
“Nếu không điên, sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.” Bạch Nguyện tán đồng nói, ôm lấy vai Lưu San, “Ăn cơm chưa?”
Lưu San lắc đầu, “Đi thôi, bon mình đi ăn cơm, chờ tim được tên kia, mình sẽ kiện hắn, khiến hắn ở trong tù cả đời.”
“Chờ bắt được rồi tính sau.”
Sau khi họ ăn cơm xong, đã là 4 giờ chiều rồi.
Bạch Nguyệt lại đi một chuyến đến phòng nghiên cứu, Lưu San cũng đi cùng.
Bọn họ mới ra khỏi thang máy, liền gặp Tô Tiểu Linh.
Tô Tiểu Linh thấy Bạch Nguyệt, rất kinh ngạc, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, “Sao cô lại ở đây?”
“Tiểu Bạch nhà tôi bây giờ là chuyên gia tâm lí đặc biệt ở đây, có vấn đề gì sao?” Lưu San cực kì đắc ý nói.
“Chuyên gia tâm lí đặc biệt? Cô chuyển nghề rồi?” Sắc mặt Tô Tiểu Linh càng kém.
Bạch Nguyệt mỉm cười, không hề muốn nói nhiều.
Bối cảnh nhà Tô Tiểu Linh quá lớn, cô không muốn trêu chọc.
Cô kéo Lưu San rời đi.
Tô Tiểu Linh nhìn bóng lưng Bạch Nguyệt, “Có thể nói chuyện riêng một chút không?”
“Vì sao phải nói chuyện riêng, thời gian của tiểu Bạch nhà tôi rất quý giá, một tiếng 35 triệu, cô muốn khám bệnh không? Muốn khám thì cho cô một tiếng.” Lưu San chắn trước mặt Bạch Nguyệt nói.
“Được, tôi cho cô 35 triệu một giờ, khám bệnh.” Hai chữ cuối cùng, Tô Tiểu Linh nhấn rất mạnh.
Bạch Nguyệt hơi nhíu mày, “Đi theo tôi.”
“Tiểu Bạch, đừng quan tâm đến cô ta.” Lưu San lo lắng nói.
“Mình không quan tâm, không có nghĩa cô ta sẽ không bám lấy, hay là nói ra thì tốt hơn, cậu ở phòng chờ đợi mình, phòng chờ có máy tính, có thể dùng.” Bạch Nguyệt nói với Lưu San.
“Vậy được, dù sau cũng là chị em, cho dù cậu quyết định thế nào, mình đều ủng hộ cậu.” Lưu San giơ nắm đấm cổ vũ.
Bạch Nguyệt đi vào phòng làm việc, ngồi xuống chỗ của mình, Tô Tiểu Linh vứt điện thoại tới trước mặt Bạch Nguyệt.
“Xem đi, trong kho ảnh sẽ có thứ mà cô muốn biết.” Tô Tiểu Linh lạnh lùng nói, ánh mắt toàn là địch ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK