Chương 1323: Ha Ha, Cầu Sinh Dục Quá Mạnh.
CHƯƠNG 1323: HA HA, CẦU SINH DỤC QUÁ MẠNH.
(*) Cầu sinh dục: Một cụm từ phổ biến trên Internet, ý chỉ khả năng tùy cơ ứng biến để trả lời những câu hỏi hóc búa từ người bạn khác giới của mình để không bị giận, thường là nam sẽ trả lời bạn gái.
“Đầu của cô bị lừa đá à?” Hạng Thịnh Duật nói với giọng không vui: “Tôi đã cấp 188 rồi, nguyên cái khu dịch vụ đó thì tôi giống như vua vậy đó.”
“Thật hay xạo vậy, tài khoản chính của tôi mới có cấp 120 thôi, tôi đã nghĩ mình là đại thần rồi, nếu mà lên một cấp nữa thì tôi thấy khó lắm, khó vô cùng.” An Kỳ không dám tin.
Hạng Thịnh Duật lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chơi rồi đưa nó cho An Kỳ.
“Đậu xanh, thật sự là 188 kìa. Anh hai à, ngày nào anh cũng ôm điện thoại chơi hay sao vậy? Bình thường không phải anh rất bận sao? Không lẽ anh đi làm mà cũng chơi game hả?” An Kỳ kinh ngạc nói.
“Mỗi ngày chơi một giờ đại loại vậy thôi, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng chết qua.” Hạng Thịnh Duật nói mà khoé miệng anh cong lên, điệu bộ vô cùng ngạo nghễ, tự tin lại còn rất trêu ngươi nữa.
An Kỳ cười lớn: “Cũng may mà vợ anh hay chết, cũng an ủi được phần nào trái tim mang đầy tổn thương của tôi.” An Kỳ nói một cách đầy cảm thán.
Hạng Thịnh Duật nắm lấy vai Mục Uyển rồi kéo cô vào lòng: “Sau này em cứ chơi với anh, anh sẽ bảo vệ em, chỉ cần anh chưa chết thì anh đảm bảo sẽ không để em chết được, dù sao anh cũng chưa từng chết qua lần nào, tới lúc đó anh sẽ chết trong tay em.”
“Đừng, em thấy làm như vậy em sẽ gánh nặng lắm, anh tự chơi của anh, em tự chơi của em, em sẽ từ từ chơi, không cần gấp gáp đâu, chơi game cũng là để tiêu khiển chứ không thể coi như ăn cơm được, lâu lâu em mới chơi thôi chứ không chơi hoài đâu.” Mục Uyển từ chối.
“Anh muốn giúp em, muốn giúp em cơ.” Hạng Thịnh Duật lên tiếng, khẩu khí anh có mang chút nũng nịu khiến cho Mục Uyển sởn cả gai ốc.
“Em biết rồi, nhưng không cần gấp đâu, đợi khi nào chơi rồi nói. Còn bây giờ anh ta đang ở đâu? Em phải đàm phán một cách bình thường hay là không bình thường đây? Anh làm gì mà kêu được anh ta qua vậy, anh có phải là nên nói với em một tiếng để em còn biết đường chuẩn bị hay không đây.” Mục Uyển nghiêm túc nói.
“Trong thế giới này, luôn có một số điều khiến người ta sợ hãi, em có biết chút gì về quốc sự của SHL không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Biết một chút.”
Khoé môi Hạng Thịnh Duật cong lên: “Vị Hoàng Phi đang nắm quyền đó bị anh nắm thóp vài cái, chỉ những cái thóp này thôi cũng đủ để khiến cơ nghiệp bao nhiêu năm nay của bà ta bị huỷ hoại rồi, tình chị em hoa nhựa dẻo(*) đó làm sao mà quan trọng bằng quyền lực của bản thân chứ. Hơn nữa, giảm giá đang là xu thế tất yếu, anh phân tích tình tình cho bà ta nghe một chút, dù sao bà ta cũng không ngu, nên cân nhắc chọn lựa như thế nào thì bà ta rất rõ.”
(*) Một cụm từ phổ biến trên mạng xã hội, dùng để hình dung tình cảm khuê mật giống như một bông hoa được làm bằng nhựa dẻo, vĩnh viễn sẽ không héo tàn nhưng bên trong thì lại lục đục trống rỗng, ý chỉ nhìn thì thân mật nhưng sau lưng lại âm thầm trở mặt.
“Vậy sao?” Mục Uyển hiểu rồi.
Dưới mưu kế của Hạng Thịnh Duật, thì ký hợp đồng chính là xu thế tất yếu nhất, và cũng là việc mà bên SHL đó không thể không làm.
“Cảm giác như bản thân mình không có chút tác dụng gì cả, thật thất bại.” Mục Uyển thở dài.
“Sao lại không có chút tác dụng gì chứ, chỉ khi có em bên cạnh anh mới có thể thấy an tâm, càng có thể làm ra nhiều việc có ý nghĩa hơn, lợi hại hơn, nếu như em không ở bên cạnh anh, thì ngày nào anh cũng nhớ tới em hết, không có tâm tình làm chuyện gì khác nữa, bởi vậy em chính là trụ cột tinh thần của anh.”
“Đậu xanh.” An Kỳ ngán ngẩm, cô quay đầu lại nhìn Hạng Thịnh Duật: “Anh Hạng, mấy lời này của anh trào từ đâu ra vậy, anh thân là sếp có thể dạy cho Sở Giản chút đỉnh không, anh ấy giống hệt như một khúc gỗ vậy.”
“Gỗ thì cũng sẽ nở hoa, khi cây gỗ nở đầy hoa rồi sẽ rất đẹp đó.” Hạng Thịnh Duật nói xong thì khẽ mỉm cười một cái, sau đó anh nhìn qua Mục Uyển: “Lát nữa em gặp người bên SHL, muốn làm cái gì thì cứ làm cái đấy, không sao hết, anh ta cũng chỉ là phụng mệnh đến kí hợp đồng mà thôi cho nên sẽ rất khách sáo với em. Sau chuyện này thì bên Barney chắc cũng ký hợp đồng rồi, lần ký này sẽ gây chấn động toàn thế giới và em sẽ trở nên nổi tiếng, ngồi vững vị trí phu nhân An Ninh, có được một nửa giang sơn ở Bộ Ngoại giao, thậm chí quyền lực còn nằm trên phu nhân Lan Ninh nữa, bởi vì em sẽ trở thành giám sát viên.”
Mục Uyển yên lặng nhìn Hạng Thịnh Duật, trong đầu cô chợt loé qua rất nhiều suy nghĩ.
Cô luôn cảm thấy, khi bạn yêu một người, bạn sẽ trở thành một người quan trọng đối với người đó, nếu bạn không muốn bị bỏ rơi, bạn phải là người mà người đó cần.
Nhưng nếu như có một ngày, cô tìm thấy một người, người đó không cần cô làm bất cứ điều gì cả, chỉ cần cô lặng lẽ ở bên anh, cô có chút chua xót, cũng có chút cảm động, nhưng dường như, còn phảng phất một chút lo lắng nữa.
“Hạng Thịnh Duật, em muốn trở thành một người ưu tú hơn nữa, để có thể yên tâm mà đường đường chính chính đứng bên cạnh anh.” Mục Uyển nói một các nghiêm túc.
Hạng Thịnh Duật đưa tay nhẹ nhàng nhéo mũi cô một cái: “Bây giờ em đã đủ ưu tú rồi, mắt anh cũng đâu phải là mù đâu, em mà không ưu tú thì anh đâu có thích em, bây giờ em đã có thể yên tâm mà đường đường chính chính đứng bên cạnh anh rồi, nếu như em sinh cho anh hai đứa con nữa vậy thì ở nhà, em chính là bà hoàng của anh.”
An Kỳ liếc nhìn Hạng Thịnh Duật một cái rồi quay qua dán mắt nhìn vào Sở Giản: “Anh có biết nói mấy lời này không?”
Sở Giản mà nói thì cô có buồn nôn không?
Mấy lời này chắc cả đời này anh cũng không thốt ra được đâu.
“Hay là anh lấy cuốn sổ ra ghi chép lại rồi học thuộc, khi nào em muốn nghe anh sẽ nói cho em nghe.” Sở Giản nói.
An Kỳ cảm thấy buồn cười, cô cười vì sự ngốc nghếch của anh, nếu như anh học thuộc thì có còn là chân thành nữa không?
Lúc đó cô sẽ buồn vì nghĩ anh không chân thành, mà chỉ là đang cầu sinh dục thôi.
Nhưng cô lại nghĩ, anh ấy mà chịu ghi chép lại rồi học thuộc thì đó cũng là do anh để ý đến suy nghĩ của cô rồi còn gì, coi như anh cũng có chút thay đổi rồi.
Thế là cô lại có chút rung động nên đã cười rộ lên.
“Được rồi, nói không chừng anh còn có thể sử dụng linh hoạt nữa, sau này em mà muốn nghe là anh phải đọc một câu cho em nghe đó.” An Kỳ nói.
“Cái này thì được, không vấn đề gì, trí nhớ của anh khá tốt đó.” Sở Giản đáp.
An Kỳ mỉm cười hạnh phúc, sau đó cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Nửa giờ sau, chiếc xe đi vào một trong những căn biệt thự Hạng Thịnh Duật.
Mục Uyển kinh ngạc nhìn Hạng Thịnh Duật: “Anh ta đang được sắp xếp ở trong biệt thự của anh sao?
Hàng Thịnh Duật cười: “Em biết gần đây chuyện khiến cho anh phiền lòng nhất là gì không?”
“Là chuyện gì?” Mục Uyển bối rối hỏi.
“Muốn cho em một sự cầu hôn có một không hai, nhưng bây giờ vẫn chưa nghĩ xong, cho nên chỉ có thể tặng em một món quà trước.” Hạng Thịnh Duật mỉm cười đáp.
“Món quà gì cơ?” Mục Uyển lại hỏi lần nữa, đầu óc cô bây giờ có chút lờ mờ.
“Là người có thể làm em trở thành người còn lớn hơn cả phu nhân Lan Ninh trong Bộ Ngoại giao a, nếu không bà ta sẽ ỷ chuyện mình là Bộ Trưởng Bộ Ngoại giao, còn em là Phó Bộ trưởng mà làm khó em nữa, anh thì không muốn bà ta làm khó em, anh chỉ muốn em chơi đùa với bà ta thôi, ha ha ha ha.” Hạng Thịnh Duật nói một cách ngạo mạn.
Mục Uyển: “...”
“Anh nghĩ em thích chơi đùa với bà ta sao? Em căn bản là không thèm CARE bà ta nữa.” Mục Uyển bất lực nói.
Hạng Thịnh Duật ôm lấy vai Mục Uyển vào lòng mình: “Chơi một chút đi nếu không cuộc đời sẽ vô vị lắm, đấu với trời, kì lạc dung dung, đấu với đất cũng kì lạc dung dung, đấu với kẻ ngốc, cũng là kì lạc dung dung
(*) Kì lạc dung dung: Ý chỉ sự vui vẻ; Trời ở đây ý chỉ một loại sức mạnh mà con người không thể nào chống lại được, tuy nhiên con người vẫn không bao giờ bỏ cuộc; Đất là ý chỉ sức mạnh của môi trường, môi trường này không chỉ đề cập đến môi trường tự nhiên mà còn là môi trường xã hội, sau khi bạn đạt được thành công trong xã hội và có một cuộc sống hạnh phúc, thì đó chính đấu với đất kì lạc dung dung.
“Trong mắt anh, em là một kẻ ngốc sao?” Mục Uyển không khách khí mà nói.
“Lúc trước thì em đúng thật là rất ngốc, nhưng bây giờ em đã thông minh rồi, đã không còn nằm trong phạm vi ngốc nghếch nữa, đương nhiên em không phải là kẻ ngốc đó rồi, em cùng lắm là người...ưm...thông minh nhất.” Hạng Thịnh Duật biết điều nói.
Mục Uyển vừa cảm thấy vừa buồn cười, vừa tò mò, lại vừa cảm thấy anh ấy như thế này...cũng rất là dễ thương a...
.........