Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1117: Đối Với Anh Ta Thì Cô Ấy Là Tất Cả​




CHƯƠNG 1117: ĐỐI VỚI ANH TA THÌ CÔ ẤY LÀ TẤT CẢ
Mục Uyển thấy Hạng Thịnh Duật đi vào toilet đánh răng rửa mặt.
Cô cầm lấy di động, thấy trên điện thoại có sóng, cô liền kiểm tra chút.
Không kiểm tra thì không biết, mà tra là cô liền giật mình.
Cái món này một viên trị giá ba trăm tấn vàng, rất lâu trước đó thì giá trị của nó đã là mười tỷ đô la Mỹ một cara, còn bây giờ tuy là có nhân tạo, nhưng mà loại tự nhiên vẫn rất đắt.
Viên đá mà Hạng Thịnh Duật đeo cho cô ít nhất cũng có khoảng mười cara, mưởi tỷ đô la Mỹ!!!
Hạng Thịnh Duật cũng thật quá phóng khoáng.
Anh vệ sinh xong đi ra.
“Viên đá này của anh là tự nhiên hay nhân tạo vậy?” Mục Uyển liền hỏi.
“Tự nhiên đó, anh mới phát hiện ra một mỏ quặng.” Hạng Thịnh Duật trả lời.
Mỏ quặng, vì đã từng là người của nhà họ Hạng, cho nên cô biết có loại nguyên tố phóng xạ, có thể phóng xạ ra xạ tuyến α, β cùng γ, rồi sẽ tự phân bố cực nhỏ trong môi trường tự nhiên, chủ yếu dùng để tạo ra năng lượng nguyên tử.
Nếu Hạng Thịnh Duật phát hiện ra mỏ quặng thì địa vị của nhà họ Hạng không thể nào lung lay được, sẽ lớn mạnh hơn, chả trách dã tâm của anh lớn như vậy.
“Anh nói cho em biết những chuyện này, không sợ em tiết lộ thông tin ra ngoài sao?” Mục Uyển hỏi.
“Cái mà anh nói với em chẳng qua chỉ là thông tin ngoài lề, tiết lộ ra ngoài thì đã sao? Nhưng, chẳng phải em và anh đã chung một thuyền rồi sao? Những lời nói sau này sẽ làm vợ anh cũng là lừa gạt anh sao?” Hạng Thịnh Duật tinh nghịch hỏi lại.
Mục Uyển nhíu mày: “Nhắc nhở anh nhé, đừng quá tin tưởng em, phụ nữ rất mau thay đổi, có khi bản thân em cũng không khống chế được mình đâu.”
Hạng Thịnh Duật cười cười: “Vậy tốt nhất em nên khống chế một chút, bằng không thì sẽ chết khó coi hơn.”
Nói xong anh mở cửa bước ra ngoài.
Mục Uyển muốn tháo sợi dây chuyền xuống, sợi dây chuyền mà cô đeo trên cô giá trị hơn ba tấn vàng, lúc nào cũng phải lo lắng canh chừng chứ không phải giỡn chơi.
Nhưng cô phát hiện sợi dây chuyền này không giống với những dây chuyền khác, có vẻ như không tháo xuống được, đầu của cô lại to, không thể nào luồn qua đầu được, thật không biết nói sao.
Sau khi cô làm vệ sinh xong, mặc bộ đồ do Hạng Thịnh Duật chuẩn bị sẵn cho cô rồi đi ra ngoài.
Hạng Thịnh Duật đã ngồi vào bàn và đang lướt điện thoại.
Cô đi thẳng ra và ngồi vào chỗ ngồi kế bên anh, nhỏ giọng nói: “Hạng Thịnh Duật, anh tặng em món quà này em rất thích, em sẽ rất trân trọng nó, nhưng cứ đeo trên cổ như vậy, đến mùa hè sẽ không che được, sẽ dễ bị người khác nhìn thấy lắm.”
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn cô: “Người khác nhìn thấy thì sao?”
“Bức tranh ba chục tỷ đã có rất nhiều tên trộm âm mưu đi trộm, còn có những nhóm tội phạm nữa, còn cái này của em, giá trị của nó bằng cả một thành phố, em sợ sẽ bị mấy tên trộm thương nhớ.” Mục Uyển nói.
“Dám thương nhớ đồ của Hạng Thịnh Duật này sao, không sợ chết sao? Hơn nữa em cũng đã có súng lôi âm rồi mà? Giờ anh đang nghiên cứu cái mới, nếu thành công sức sát thương gấp mười lần so với súng lôi âm, đến lúc đó sẽ tặng em một cái, nhưng tạm không cung ứng ra thị trường, nếu không thì đợt hàng súng lôi âm vừa sưu tầm về sẽ không bán được.”
Mục Uyển: “…”
“Em cảm thấy được có chút nặng, nếu cứ đeo như vậy, có ảnh hưởng đến xương cổ không?” Mục Uyển muốn thuyết phục anh.
“Rất nhiều người đeo loại dây chuyền từ tính, nói là có thể trị xương cổ, cái đó nhẹ hơn cái sợi này của em sao? Thực tế thì nó không có ích lợi gì cho xương cổ cả, chỉ là do tâm lý mà thôi, nhưng bên trong californium có rất nhiều nguyên tố phóng xạ, có thể trị được bệnh, đặc biệt là ung thư, cải thiện tuần hoàn máu của con người, chữa trị đau nhức, giúp cơ thể khỏe mạnh, rất thích hợp với em, vậy lấy xuống làm gì!” Hạng Thịnh Duật trả lời.
“Anh, vậy… vậy lúc đó thì lỡ như không để ý làm anh bị thương thì sao?” Mục Uyển đỏ mặt nói.
Hạng Thịnh Duật bất chợt dừng lại, anh nghiêm túc suy nghĩ rồi nói với giọng khẳng định: “Chắc là không, anh đâu có ngu mà tùy tiện làm bậy.”
Mục Uyển không còn biết nói gì nữa: “Đeo cái này khó phối đồ, với lại có chút xấu, người khác nhìn vào chắc chắn sẽ hỏi nó là cái gì, nếu em nói là californium, bọn họ sẽ nói em bốc phét, nếu em nói là viên đá bình thường thì bọn họ sẽ nói đầu óc em có vấn đề.”
“Em thật đúng là phiền.” Hạng Thịnh Duật lấy sợi dây chuyền trên cổ Mục Uyển xuống, rồi quăng cho Sở Giản đứng đó không xa: “Đi chỉnh cho đẹp chút, mấy ngày sau phải có.”
“Vâng.” Sở Giản nơm nớp cẩn thận cầm sợi dây chuyền đi ra ngoài.
Lúc này Mục Uyển mới thở phào nhẹ nhõm.
Đầu bếp cùng với đầu bếp trợ lý bưng đồ ăn lên, một người một phần, đồ ăn của hai phần đều như nhau.
Tư Ôn từ trong phòng đi ra, ăn mặc có vẻ hơi kiệm vải, đã vậy còn là màu đỏ cho nên rất gây chú ý.
Cô ngồi xuống đối diện Hạng Thịnh Duật, hứng thú nói: “Anh khi nào đi vậy?”
“Muốn đi lúc nào thì đi, để cô đi cũng được.” Hạng Thịnh Duật không hề khách sáo nói.
Tư Ôn hốt hoảng chớp mắt nhìn anh.
Anh ăn nói độc địa như vậy, không hiểu sao lúc thời con gái cô lại ngưỡng mộ tôn sùng anh đến như vậy mà bây giờ như cô sẵn sàng bị anh làm cho tức chết bất cứ lúc nào.
Hạng Thịnh Duật không để ý đến lời nói của Tư Ôn, anh tập trung ăn phần ăn của mình, thỉnh thoảng liếc nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển cũng đang châm chú ăn, cô đã ăn gần hết phần ăn của mình.
Cô quá gầy, càng ngày càng gầy hơn, gầy đến mức chưa đến bốn mươi lắm ký, cô phải ráng ăn cho tăng lên đến năm mươi ký, cơ thể có chút thịt thì sức khỏe cô mới tốt hơn được.
Tư Ôn cũng liếc nhìn Mục Uyển: “Nhìn không ra cô gầy như vậy mà ăn nhiều thế.”
“Cô không lên tiếng không ai nói cô câm đâu.” Hạng Thịnh Duật lại lên tiếng nói thẳng.
Tư Ôn mím môi, đưa tay lên làm ký hiệu kéo khóa miệng lại, rồi cô cúi xuống ăn phần ăn của mình.
Cô ăn rất nhanh, ăn hơn phân nửa đã cảm thấy no: “Hai người ăn đi, tôi đi ra sân huấn luyện coi tình hình.”
“Cô cứ đi đi.”Hạng Thịnh Duật nói như muốn đuổi đi không hề có ý muốn giữ lại.
Tư Ôn đứng dậy phủi mông rồi quay đi.
Cô ra cửa, nhìn thấy Sở Giản liền kéo anh qua một bên hỏi: “Duật và Mục Uyển là quan hệ gì, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hai người họ là có thù với nhau hay là yêu nhau vậy, tôi có chút mơ hồ không đoán ra được.”
“Cậu chủ quan tâm chăm sóc cô ấy hơn tất cả, vậy mà cô dám cho cô ấy ra ngoài tự lập ở nơi hoang dã ba ngày, chả trách bị cậu chủ phạt, sau này đừng chọc cô ấy, không dễ chọc đâu, tâm địa khó đoán và có phần hơi xấu đó.” Sở Giản có phần trách móc nói.
“Duật không phải kết hôn với Phó Hâm Ưu sao? Rốt cục bọn họ đang làm trò gì vậy?” Tư Ôn hoàn toàn không hiểu rõ vấn đề.
“Tâm tư của cậu chủ vốn dĩ khó đoán mà, nhưng khi mà anh ấy quyết định thì chắc chắn chính xác rồi, chúng ta là thuộc hạ nên chỉ cần làm theo lệnh của cậu chủ là được rồi, haiz” Sở Giản nói rồi lại thở dài.
Tư Ôn đưa tay gác lên vai của Sở Giản và cười nói: “Tôi dù sao thì cũng không ảnh hưởng, đợi mọi người đi rồi, tôi lại là người lớn nhất ở đây, anh ở bên cạnh Duật, ráng làm cho tốt nha, he he.”
“Chỗ này của cô còn thiếu người không? Hay là để tôi nói cậu chủ cho tôi qua đây phụ giúp cô.” Sở giản lên tiếng hỏi.
“Đừng, chỗ này mình tôi là được, hay là anh đi hỏi Long đi, không chừng anh ta sẽ nhận anh.” Tư Ôn trêu chọc nói.
“Không, tôi thà ở bên cạnh cậu chủ còn hơn, dù sao thì cậu chủ cũng cần phải có người đáng tin ở bên cạnh.” Sở Giản bất đắc dĩ nói.
“Sở Nguyên đâu. Anh của anh điềm tĩnh hơn anh nhiều, anh ấy ở bên cạnh Duật sẽ làm tốt hơn anh.”
“Đừng nói nữa.” Sở Giản nhăn mặt nhìn Mục Uyển đang ngồi bên trong…
Tư Ôn nhìn ra vấn đề: “Có liên quan đến Mục Uyển?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK