Chương 770: Bọn Họ Nên Làm Sao Gì Đây?
CHƯƠNG 770: BỌN HỌ NÊN LÀM SAO GÌ ĐÂY?
Bạch Nguyệt đến tiệm thú cưng mua ổ chó, Alan rất cẩn thận chọn lựa giúp cô.
Bạch Nguyệt nhìn sườn mặt anh tuấn của Alan.
Tính cách của anh rất tốt, biết cô muốn làm gì, luôn làm theo ý muốn của cô.
Nhưng đã đồng ý quen với anh, vậy cô cũng không nên dây dưa không rõ với Black nữa: "Vì chúng ta nên Black mới bị thương, bây giờ anh ta trở lại thuyền sẽ có nguy hiểm, chờ sau khi anh ta khỏi hẳn, em sẽ ám chỉ anh ta rời khỏi.”
Alan mỉm cười, quay đầu lại nhìn cô: "Chẳng lẽ một chút tin tưởng với em anh cũng không có sao, anh ta bị thương, hai người chúng ta đều có trách nhiệm, anh và em cùng nhau chăm sóc anh ta."
"Alan, trên thế giới này, anh là người hiểu em nhất." Bạch Nguyệt cảm thán nói.
Alan mỉm cười: "Tiếp theo em muốn đến siêu thị mua một vài vật dụng của đàn ông đúng không, anh thấy, chỗ của em không có thứ gì của đàn ông cả."
Bạch Nguyệt nở nụ cười: “Em cảm thấy, sau này chúng ta không cần sử dụng ngôn ngữ để trao đổi đâu, một ánh mắt là được rồi, đi thôi, bây giờ chúng ta đi siêu thị."
Điện thoại của Bạch Nguyệt vang lên, cô nhìn thấy là Quân thì lập tức bắt máy.
"Bạch Nguyệt, tôi cảm thấy cô cần đến đây một chuyến, mấy thằng nhóc kia giống như bị điên vậy, vẫn cứ chắc chắn người chết tự nhảy xuống biển."
"Nhưng bọn họ đuổi giết tôi, Black và bạn của tôi, đó là sự thật, hơn nữa, pháp luật ở đây cũng không cho phép trang bị đại pháo trên tàu, bọn họ ném bọn tôi ít nhất ba đại pháo."
"Nhưng bọn họ nói là do Lão Đại kêu bọn họ làm như vậy, hỏi bọn họ Lão Đại là ai, bọn họ trăm miệng một lời nói là Thống đốc, làm thế nào cũng không cạy được miệng bọn họ, cô đến đây xem thử đi, bây giờ chuyện này xôn xao cả, cũng không tốt cho danh dự của Thống đốc, bây giờ người nhà của mấy đứa trẻ cũng đến đây, vây kín trước cửa, tạo thành ảnh hưởng rất lớn." Quân bất đắc dĩ nói.
"Tôi biết rồi, bây giờ tôi đến cục cảnh sát ngay." Bạch Nguyệt cúp điện thoại, nhìn Alan.
"Đi đi, mấy thứ này để anh mua là được rồi, đồng nghiệp của em anh cũng sẽ chăm sóc thật tốt." Alan dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt cảm thấy ở bên cạnh Alan rất thoải mái, tuy không có cảm giác tình yêu, nhưng mà, người thế này có ở chung cả đời cũng không thấy mệt mỏi.
"Cảm ơn, em để xe lại cho anh, đồ đạc quá nhiều, em bắt xe qua đó." Bạch Nguyệt nói xong thì đi đến cạnh đường lớn.
"Lúc sắp xong thì gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em,một cô gái như em ở bên ngoài quá muộn, anh lo lắng." Alan trầm giọng nói.
"Xử lý xong rồi sẽ có cảnh sát đưa em về, yên tâm đi, em đi trước đây, anh nhớ cẩn thận một chút." Bạch Nguyệt dặn dò, lên xe taxi, đi tới cục cảnh sát.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ trên xe, sắp mười giờ rồi, cô nhắm hai mắt lại, dựa lên ghế nghỉ ngơi một lát.
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Black cầm tay cô, trái tim thắt chặt lại, cô mở mắt ra, không hiểu vì sao lại đột nhiên nghĩ tới anh, cô hít sâu một hơi, thay đổi mạch suy nghĩ, cô đã sớm nghe nói, có một vài tà giáo tẩy não rất hay, cô thật muốn gặp để mở mang kiến thức.
Chỉ một lát đã đến cục cảnh sát, ngoài cửa cục cảnh sát rất đông người, đã điều động hai trăm đặc công ra ngăn ở ngoài cửa.
Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Quân: "Tôi ở ngoài cửa, nhưng có rất nhiều người, có lẽ tôi không vào được, có cửa nhỏ không?"
"Có, cô đi một lát về phía tây nam, tôi kêu Tích ra tìm cô." Quân nói.
Bạch Nguyệt cúp điện thoại, đi về phía tây nam, Tích chạy đến: "Bạch Nguyệt, bên này, đi theo tôi."
"Tôi đề nghị các anh nên tách mấy người này ra để quản lý, nếu không, chỉ cần trong những người này có một người tinh thần suy nghĩ cố chấp, có thể sẽ ảnh hưởng đến mọi người." Bạch Nguyệt nói.
"Được, nhưng mà bọn tôi không có đủ phòng để giam giữ những người này." Tích bất đắc dĩ nói.
"Tôi biết rồi, tổng cộng bắt được bao nhiêu người?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Chín mươi tám."
Bạch Nguyệt có chút đăm chiêu gật đầu: "Chia làm 5 nhóm, mỗi nhóm 20 người, đưa đến phòng thẩm vấn."
"Hả?" Tích khiếp sợ, nhưng nghĩ tới năng lực của Bạch Nguyệt, còn rất tin tưởng a một tiếng.
Bạch Nguyệt đi đến phòng làm việc, Quân còn ở đây, đang lo lắng đến chân mày cũng nhíu chặt với nhau, nhìn thấy Bạch Nguyệt thì oán giận nói: "Lần này số người quá nhiều, đa số còn là vị thành niên, cha mẹ của mấy người này đều ầm ĩ ở bên ngoài, gây xôn xao rất không tốt, nếu hôm nay không thể tra hỏi xong, ngày mai rất nhiều đứa trẻ đều sẽ bị thả ra.
"Ừ, gộp lại mỗi nhóm hai mươi người, đến phòng thẩm vấn, đưa toàn bộ tài liệu của bọn họ cho tôi." Bạch Nguyệt nói.
"Endy bên kia vừa mới đưa toàn bộ tài liệu đến đây, bọn tôi sắp xếp lại một chút sẽ đưa cho cô." Tích nói.
Hai mươi người áo trắng bị đưa đến phòng thẩm vấn, Bạch Nguyệt muốn đi vào.
"Cẩn thận một chút, để Howard
và Thương đi vào với cô." Quân nói.
"Ừ." Bạch Nguyệt lên tiếng, đi vào phòng thẩm vấn, nhìn lướt qua mọi người.
Bọn họ đều không nhìn thẳng vào Bạch Nguyệt, hung hăng vênh váo, ánh mắt đều nhìn lên trời
Bạch Nguyệt cười khẽ một tiếng, nói: "Bây giờ cha mẹ và người nhà của mấy người đều ở bên ngoài, có ai muốn bây giờ được thả ra không?"
Vừa dứt lời, vẻ mặt của mấy người áo trắng có chút thả lỏng.
"Mấy người thả thì thả, đừng có nói nhảm nhiều như vậy." Một người đàn ông trong đó nói.
Ánh mắt sắc bén của Bạch Nguyệt đảo qua: "Nhốt anh ta lại một mình, xem như một trong những kẻ chủ mưu, truy cứu trách nhiệm hình sự, không được tiếp xúc với bất cứ ai.
Người đàn ông kia bị kéo đi, người áo trắng đưa mắt nhìn nhau, trong mắt vụt qua chút sợ hãi.
Bạch Nguyệt kéo ghế dựa ra ngồi xuống: "Tôi hỏi lại một lần nữa, bây giờ có ai muốn trở về đoàn tụ với người nhà không?"
Tất cả người áo trắng anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đều không nói chuyện.
Một thiếu niên trong đó đi ra: “Nếu bọn tôi nói, thì lập tức có thể đi sao”
" Trước mười hai giờ cậu có thể đi, Thương, sắp xếp cậu ta ở phòng nghỉ ngơi, giam những người kia vào một phòng khác, cho nhóm người khác đi vào." Bạch Nguyệt nói.
Người áo trắng đều đi rồi, cô mới nói rõ: "Mời cha mẹ của cậu bé khi nãy vào, theo dõi tất cả chuyện xảy ra trong phòng nghỉ, trước mười hai giờ thì thả cậu bé đó ra, phái hai người bí mật bảo vệ.”
"À à, được, tôi lập tức đi ngay."
Người áo trắng lần lượt đi vào một nhóm lại một nhóm, Bạch Nguyệt đều nói mấy câu giống nhau, mỗi nhóm đều chọn ra hai người, một người nhốt lại, một người thì thả về nhà.
Chọn xong tất cả thì đã mười một giờ rồi.
"Bạch Nguyệt, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?" Thương hỏi.
"Đến phòng giam xem thử." Bạch Nguyệt nói, đi về phía phòng giam
Người áo trắng nhìn thấy có người đến đây, lập tức đứng lên, đề phòng nhìn ra bên ngoài.
Bạch Nguyệt đi vào, lướt nhìn đám người: "Trên tay tôi còn năm cơ hội, trước khi trời sáng có thể được thả ra ngoài, mấy người ai muốn đi ra ngoài."
Người áo trắng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Có người giơ tay: "Tôi."
Đám người lần lượt giơ tay.
Bạch Nguyệt nhìn lướt qua, có tổng cộng hai mươi người giơ tay.
"Đưa người giơ tay ra ngoài, trò chuyện một mình với tôi, sau đó sẽ chọn năm người thả ra." Bạch Nguyệt nói xong thì xoay người đi ra cửa.
Thương đi theo phía sau Bạch Nguyệt, hỏi: "Vì sao lại sắp xếp như vậy?"