Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1391: Quá Nuông Chiều Và Hạnh Phúc​




CHƯƠNG 1391: QUÁ NUÔNG CHIỀU VÀ HẠNH PHÚC
"Lo lắng, nhưng nghĩ đến điều anh đã dặn lại đột nhiên tỉnh lại, may là trước khi đi anh đã nói với em, nếu không em thật sự đã bị mắc lừa, nếu như em bị lừa, bọn họ bắt em, em hi vọng anh cùng Thẩm Diên Dũng biết phải làm gì mới thật sự chính xác.” Mục Uyển nói.
"Nếu như bọn họ bắt em đi, chắc chắn anh sẽ cứu em, thế giới đối với anh cũng không quan trọng, có em ở đây thì cuộc sống mới ý nghĩa, thế giới không có em chẳng qua cũng chỉ là một không gian tồn tại mà con người cần không gian cũng không cần quá rộng lớn.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mặc dù anh nói cũng chỉ là nói, cô nghe được trong lòng lại thấy vô cùng ấm áp.
"Hiểu rồi, anh sớm nghỉ ngơi một chút, thường xuyên gọi điện thoại về." Mục Uyển nói.
"Đúng rồi, ám ngữ của chúng ta còn chưa có đối chiếu đâu.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển: "..."
Bọn họ gần như đã nói chuyện phiếm xong, anh mới nhớ tới hỏi.
Mục Uyển thở dài một hơi, phối hợp với hỏi: "Chuột, lão hổ, ngốc ngốc không phân biệt được."
"Đồ ngốc." Hạng Thịnh Duật nói, giọng nói cũng rất dịu dàng, tràn đầy cưng chiều: “Anh cúp trước, em ngủ tiếp đi, nhớ kỹ trước khi anh trở về đừng đi ra ngoài.”
"Ừm." Mục Uyển đáp, chờ Hạng Thịnh Duật tắt điện thoại.
Nhưng anh lại chưa tắt, lưu luyến không rời.
Hai người đều im lặng.
"Vậy em tắt điện thoại, anh nghỉ ngơi sớm một chút.” Mục Uyển nói.
"Nói gì đó dễ nghe một chút.” Hạng Thịnh Duật yêu cầu.
"Cái gì dễ nghe?" Mục Uyển không hiểu.
"Chính là nghe câu nói sẽ khiến trong lòng anh dễ chịu.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển suy nghĩ một chút, nói ra: "Bảo trọng thân thể, em chờ anh trở về chúng ta chuẩn bị kết hôn.”
"Ừm, bà xã." Hạng Thịnh Duật kêu.
"Cúp đây." Mục Uyển không cho Hạng Thịnh Duật có cơ hội nói chuyện, trực tiếp tắt điện thoại.
Cô nhìn thoáng qua thời gian, hơn ba giờ sáng quả thực còn quá sớm, về tới phòng của mình, nằm ở trên giường suy nghĩ miên man, bất giác ngủ thiếp đi.
Chờ tỉnh lại lần nữa, nhìn thoáng qua thời gian, đã đến tám giờ bốn mươi lăm.
Cô thức dậy, đánh răng rửa mặt sau đó ra ngoài, Hắc Muội đã đi học, Lã Bá Vĩ trong phòng khách.
Anh nhìn thấy Mục Uyển ra, nói: "Phu nhân, tôi lấy đồ ăn sáng cho cô, có điều phải hâm nóng trước đã, chờ tôi mười phút.”
"Không cần, để tôi, Hắc Muội đã đi học chưa?" Mục Uyển hỏi.
"Cô ấy đã đi, cũng đã giúp cô xin nghỉ phép, hôm nay phu nhân có thể ở nhà, ngoài ra, đã bắt được người. Cậu chủ Hạng ra trận quả nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng là đối phương đã bị người khác ám sát ngay sau khi bị bắt.” Lã Bá Vĩ nói.
"Ừm, Sở Dã Bạch rất cẩn thận, cũng không biết trốn ở chỗ nào, hôm nay tôi đợi trong nhà, trong lúc rảnh rỗi muốn trồng vài chậu hoa, anh có thể giúp tôi ra ngoài tìm một vài cây hoa không?” Mục Uyển hỏi.
"Được rồi, bây giờ tôi ra ngoài mua, có điều phu nhân, Sở Dã Bạch chắc chắn sẽ dồn hết tâm tư để bắt cô, trước khi nguy cơ chưa bị giải trừ, nhớ kỹ đừng đi ra ngoài." Lã Bá Vĩ dặn dò.
"Tôi biết." Mục Uyển đáp.
Lã Bá Vĩ biết Mục Uyển là một người lý trí nên cũng không nói gì thêm, liền ra ngoài mua bồn hoa.
Mục Uyển đi vào phòng bếp, hâm nóng đồ ăn sáng, cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật, nhưng nếu như bây giờ Hạng Thịnh Duật đang ngủ cô sẽ quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Suy nghĩ một chút, vẫn là cất điện thoại đi.
Nếu như Hạng Thịnh Duật rảnh rỗi, sẽ liên hệ cho cô.
Cô khởi động làm nóng người trong lúc hâm nóng đồ ăn sáng.
Trước cổng xuất hiện một bóng người.
Mục Uyển vô thức nhìn sang, là Ân Minh Lan mẹ của Hạng Thịnh Duật.
Sao bà ấy lại đến lúc này, Mục Uyển hơi kinh ngạc.
Nhưng nghĩ đến về sau cô muốn gả cho Hạng Thịnh Duật, cô cùng mẹ Hạng Thịnh Duật vẫn là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không cần thiết phải xem như kẻ thù.
Cô đứng lên, khóe miệng giương lên: "Mợ."
Khuôn mặt Ân Minh Lan cũng hơi dị dạng: "Cô không cần gọi tôi là mợ, chuyện của cô tôi đã biết, không ngờ cô lại là con gái của Hoa Cẩm Vinh và bà Lan Ninh, công chúa đích thực, kim chi ngọc diệp, trước đó cậu của cô nói Thịnh Duật trèo cao, tôi còn chưa tin, trước đó cũng không đối tốt với cô, cô... thật khoan dung."
Mục Uyển không nghĩ Ân Minh Lan tới đây nói những lời này.
"Không có gì, lúc trước tôi cũng không phải kim chi ngọc diệp, mợ không phải cũng chấp nhận tôi sao? Có thể thấy được mợ là người thật rộng lượng.” Mục Uyển nói, thuận tiện vỗ mông ngựa.
"Cũng không phải, đây không phải trước đó ba của Duật Duật đã chấp nhận cô rồi sao?” Ân Minh Lan lúng túng nói.
"Không sao, dù sao kết quả đều như thế, mợ đã ăn chưa?” Mục Uyển hỏi.
"Ăn đi, ăn đi, Duật Duật gọi điện cho tôi nói hôm nay cô ở nhà, sợ cô buồn chán nên để tôi đến chơi bài, đều là do mẹ tôi ở bên kia, tóm lại cô muốn gả cho Hạng Thịnh Duật, trước tiên phải làm quen với bọn họ cũng tốt.” Ân Minh Lan nói.
"Ừm?" Mục Uyển dừng một chút: "Hạng Thịnh Duật gọi điện thoại cho mợ lúc nào vậy?”
"Sáng nay lúc sáu giờ rưỡi tôi vừa mới dậy, nó liền gọi điện thoại cho tôi, nhưng nói tôi khoảng chín giờ hãy đến tìm cô, nói cô sẽ không thức dậy sớm như vậy, tối hôm qua cô ngủ rất khuya sao?” Ân Minh Lan tò mò nói.
Mục Uyển gật đầu.
Câu này có nghĩa là lúc sáu giờ rưỡi Hạng Thịnh Duật đã tỉnh dậy.
Là anh đã tỉnh ngủ hay là vẫn chưa ngủ đây?
"Đêm qua có chút việc cho nên ngủ rất muộn." Mục Uyển giải thích.
"A, không sao, không sao, dù sao hôm nay cũng được nghỉ, vậy buổi trưa qua bên tôi ăn cơm, sau khi ăn xong, chúng ta đánh bài, Hạng Thịnh Duật nói cô rất thích đánh bài nhưng đánh lại chẳng ra sao cả đúng không?” Ân Minh Lan hỏi.
"Ây..." Mục Uyển nhìn ánh mắt Ân Minh Lan sáng lấp lánh, câu này có nghĩa là để cô thua tiền đến hết buổi chiều sao?
Ân Minh Lan lại nói: "Cô yên tâm, Hạng Thịnh Duật nói thắng tính cho cô, thua thì tính cho nó, nên cô cứ đánh tùy ý, không sao hết.”
"Ah, được. Vậy buổi trưa cháu đi qua ăn cơm.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
Ân Minh Lan cười: "Được, được, vậy buổi trưa tôi chờ cô.”
Ân Minh Lan nói xong đi ra ngoài, trên đường trở về gặp Hạng Tuyết Vi tới.
Bà nhớ tới trước đó Hạng Tuyết Vi luôn nhằm vào Mục Uyển, bây giờ nghĩ một chút cũng hiểu được.
Mục Uyển không phải con ruột của Hạng Tuyết Vi, Hạng Tuyết Vi không thấy cô ấy tốt cũng là bình thường.
Thế nhưng con dâu và chị em dâu, cái gì nhẹ cái gì nặng, trong lòng bà hiểu rõ, đi về phía trước.
"Minh Lan." Hạng Tuyết Vi chủ động gọi Ân Minh Lan.
Ân Minh Lan chỉ có thể dừng bước lại, giả vờ như vừa mới nhìn thấy Hạng Tuyết Vi, cười nói: "Thật trùng hợp, hôm nay bà cũng tới sao?”
"Mục Uyển mang thai mấy tháng rồi?” Hạng Tuyết Vi hỏi.
"Đây là chuyện của cặp đôi bọn họ, tôi không tham dự, sinh không sinh cũng là chuyện của bọn họ, chờ khi sinh ra tôi sẽ thông báo cho bà.” Ân Minh Lan giả vừa cười vừa nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK