Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 956: Em, Quả Thực Muốn Chết​




CHƯƠNG 956: EM, QUẢ THỰC MUỐN CHẾT
"Cô chủ, sao cô biết em là người của tổng thống Hình?" Hắc Muội hỏi.
"Biết thì là biết. Em cũng không cần lo lắng, chỉ cần em nói thật với tôi, tôi sẽ không làm khó em, cũng sẽ để em tiếp tục ở lại bên cạnh." Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
"Ngài tổng thống sợ cô tới nước M sẽ có người bắt nạt cô, nên cố ý phái em tới, ông ấy tìm người thương lượng với Bobby để sắp xếp cho em trà trộn vào, xin lỗi cô chủ vì đã không nói cho cô biết." Hắc Muội nói lời xin lỗi.
Mục Uyển nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy ấm áp, trong ấm áp lại xen lẫn chua xót, hai cảm giác đan xen khiến trái tim cô khó chịu.
Cô mất ba giây để lấy lại bình tĩnh rồi mở to mắt, mắt vằn lên, sương mù mờ mịt: "Hình Thiên có thể quan sát trực tiếp phòng tôi sao?"
Hỏi ra, cô phát hiện âm thanh của mình đã nghẹn ngào, ảo não nhướng mày.
Cô vẫn quá xúc động, mà xúc động sẽ khiến bản thân mất lý trí.
Cô không nên như thế.
"Không nhìn thấy, nhưng em sẽ báo cáo với ngài tổng thống."
Mục Uyển thở dài đồng thời cũng nghĩ ra ngày đó khi cô và Hạng Thịnh Duật phát sinh quan hệ, Hạng Thịnh Duật đã che tất cả camera rồi.
Anh sợ quan hệ giữa anh và cô bị người ta phát hiện, đặc biệt là kẻ địch.
"Bây giờ việc tôi và Hạng Thịnh Duật ở cùng nhau, em cũng đã nói cho Hình Thiên sao?" Mục Uyển nhẹ nhàng hỏi.
"Đã nói, ngài tổng thống rất lo lắng, bảo tôi liên lạc với người của chúng ta tại nước M, nếu cô gặp nguy hiểm, chúng tôi sẽ cứu cô rời khỏi nước M." Hắc Muội chắc chắn nói.
Mũi Mục Uyển cay cay.
Hình Thiên đối xử với cô thật tốt, là người khiến cô cảm thấy ấm áp nhất.
Nghe thấy anh làm những điều này vì cô, anh quan tâm cô, thì cô hi sinh thế nào cũng đáng.
Nước mắt lăn xuống, cảm xúc lại kích động, cô hít sâu một hơi, trở lại chuyện chính: "Hắc Muội, tôi có thể tin em không?"
"Đương nhiên, em đã đồng ý với ngài tổng thống, dù mất mạng cũng phải bảo vệ cô chủ." Hắc Muội khẳng định.
"Tôi không muốn mạng của em." Mục Uyển dừng lại, điều tiết cảm xúc: "Hình Thiên chắc là ân nhân cứu mạng mà em đã từng nói phải không?"
"Vâng, nếu không nhờ ngài tổng thống, em đã chết từ lâu rồi nên em phải cố gắng trở thành người có tiền đồ để báo đáp ngài tổng thống." Hắc Muội nói giọng ngây thơ.
"Vậy thì chắc em phải biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm, em biết tôi là ai không?" Mục Uyển hỏi.
"Đương nhiên biết, cô là cô chủ, là người em cần bảo vệ."
"Tôi là vợ cũ của Hình Thiên, đời này không thể là người của Hình Thiên nữa, hơn nữa, sẽ chỉ trở thành người làm vướng chân anh ấy." Mục Uyển cải chính.
"Không phải thế đâu, cô chủ là người tốt nhất, chúng em đều rất thích cô chủ, chúng em biết là cô chủ bị oan và bị hãm hại, cuối cùng cô chủ động yêu cầu ly hôn cũng là vì bảo vệ ngài tổng thống, ngài tổng thống thích cô, ngài ấy không muốn ly hôn."
Câu ngài tổng thống thích cô, có lẽ là lời nói êm tai và ấm áp nhất mà đời này Mục Uyển nghe được.
"Cô bé ngốc, tôi và Hình Thiên không còn có khả năng, tôi đã có vết nhơ, là người phụ nữ dơ bẩn nhất trên thế giới này, nếu còn ở lại bên cạnh Hình Thiên, sẽ chỉ hại anh ấy, hơn nữa, không chỉ dừng lại ở việc hại anh ấy mất đi vị trí tổng thống.
Từ xưa đến nay, đều là thắng làm vua thua làm giặc, nếu như anh ấy mất đi vị trí tổng thống, tốt một chút là mất đi tự do cả đời, xấu một chút, ngoài thân bại danh liệt, trên thế giới này cũng không có chỗ cho anh ấy dung thân, nên anh ấy nhất định phải ngồi trên cao, không được xảy ra một chút sai lầm nào." Mục Uyển giải thích cặn kẽ.
Hắc Muội cái hiểu cái không gật đầu, sau đó nhớ ra, bây giờ cô có gật đầu thì bà chủ cũng không thấy được, nên đáp lại: "Thì ra nghiêm trọng như vậy sao?"
"Nên đừng để việc của tôi liên lụy đến anh ấy, em hiểu chưa?" Mục Uyển nói.
Hắc Muội gãi đầu một cái: "Tại sao việc của bà chủ lại liên lụy ngài tổng thống chứ?"
"Tôi không muốn anh ấy lại phí sức trên người tôi, từ nay về sau, khi em báo cáo với Hình Thiên thì hãy biết tốt khoe xấu che, chỉ báo cái tốt, đừng báo cái xấu." Mục Uyển dặn dò.
"Vậy nếu bà gặp nguy hiểm thì sao? Hạng Thịnh Duật đó nhìn không phải người tốt." Hắc Muội lo lắng nói.
"Vậy cũng không sao, tôi chỉ có một mình, không cha, không mẹ, không có anh chị em, cũng không có bạn bè, cho dù chết, cũng chỉ là cát bụi về với cát bụi, đất về với đất, bụi bặm mà thôi, nhưng nếu Hình Thiên có việc, Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt cũng sẽ bị liên luỵ, Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyêt bị liên lụy, sẽ có càng nhiều người không được sống yên ổn, cửa nát nhà tan. Hắc Muội, em hiểu chưa? Hi sinh bản thân, thành toàn tập thể, dù tôi chẳng làm nên trò trống gì, ít nhất đã cố hết sức, cũng không có cho tôi..." ‘người tôi yêu’, ba chữ này, cô cũng không nói ra miệng.
Bây giờ cô đối với Hình Thiên, ngay cả chữ yêu này cũng không xứng.
"Cũng không mang đến phiền phức cho Hình Thiên, vậy là đủ rồi, nếu như tôi có việc, tôi sẽ sắp xếp để em an toàn rời đi, em còn có thể lần nữa trở lại bên cạnh Hình Thiên." Mục Uyển tiếp tục nói.
"Còn cô chủ thì sao, bà còn trẻ, bà cũng không cần mạng sao?" Đôi mắt Hắc Muội đỏ lên.
Mục Uyển cười, nhếch miệng, tâm tình rất bình thản: "Tôi đáng giá, tôi cũng đáng được, không sao, với tôi mà nói đừng liên lụy đến bất kỳ ai nữa là được, Hắc Muội, em có thể đồng ý với tôi không? Nếu em không thể đồng ý, tôi chỉ có thể sớm đuổi em đi."
"Được, em đồng ý, em đồng ý với bà chủ, chỉ báo tin vui, không báo tin dữ, để ngài tổng thống không lo lắng." Hắc Muội khóc nói.
"Ngoan, em không cần lo lắng cho tôi, bây giờ tôi không sao, hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi sẽ trở lại." Mục Uyển dặn dò, rồi cúp điện thoại.
Cô nghĩ, trước khi cô xảy ra chuyện, nhất định phải viết một lá thư cho Hình Thiên, để anh không nên trách phạt Hắc Muội.
Hắc Muội vô tội, hiền lành, thật thà.
Hạng Thịnh Duật từ bên ngoài đi tới, hình như tâm trạng không tốt lắm, sâu xa nhìn cô: "Đã hỏi rõ rồi chứ?"
Mục Uyển đặt di động sang một bên, hi vọng Hắc Muội đã hack được điện thoại di động của cô, lấy được đoạn ghi âm trên xe vừa nãy: "Đã hỏi rõ rồi."
Anh ta từ từ đi vào trong nước, đi về phía cô: "Vậy đến lượt tôi hỏi em."
Mục Uyển phát giác được nguy hiểm bắn ra trong mắt anh ta, hơi nhướng mày: "Hỏi gì?"
"Trên người em có mang theo thiết bị nghe lén phải không?" Hạng Thịnh Duật hỏi, nhìn cô chằm chằm.
"Thiết bị nghe lén gì?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
Hạng Thịnh Duật nhìn điện thoại Mục Uyển, ánh mắt càng thêm dữ tợn và nham hiểm: "Vậy là có người hack điện thoại di động của em, người của tôi đang truy theo tín hiệu, trong vòng nửa tiếng nữa thì có thể tìm ra người kia, tìm được tôi sẽ chém kẻ đó thành muôn mảnh."
Mục Uyển sợ hãi, hất cằm lên: "Là tôi cho người hack, anh hãy chém tôi thành muôn mảnh là được rồi."
Hạng Thịnh Duật tàn nhẫn nắm cằm cô: "Còn muốn ghi âm chứng cứ của tôi sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK