Chương 947: Chỉ Là Nhỏ Nhặt Thôi Nhưng Cũng Đủ Rồi
CHƯƠNG 947: CHỈ LÀ NHỎ NHẶT THÔI NHƯNG CŨNG ĐỦ RỒI
Một bữa cơm, ăn trong lặng lẽ, kinh hồn bạt vía.
Hạng Thịnh Duật không nói gì cả, sắc mặt luôn đóng băng, thỉnh thoảng nhìn cô với ánh mắt sắc bén.
Cô biết rằng anh ta đang tức giận, suy cho cùng, nếu như vừa rồi anh ta không có sự phòng bị, cô thực sự đã giết chết anh ta rồi.
Ăn xong, Hạng Thịnh Duật đứng dậy, ném cô ra ngoài cho chó ăn.
Hai người đàn ông nét mặt vô cảm đi về phía Mục Uyển.
Hình Thiên thường nói, thắng làm vua, thua làm giặc, có một số chuyện không có đúng sai mà chỉ có thắng bại.
Thua rồi, chính thức thua rồi.
Cô quá yếu, bình tĩnh đứng dậy: “Không cần ném, tôi tự đi được.”
Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật nhìn anh ta.
“Để cô ta ra ngoài.” Hạng Thịnh Duật căng hàm lạnh lùng nói.
Mục Uyển bước ra ngoài khoang máy bay, cô nghe thấy tiếng gâu gâu và nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.
Một con chó Teacup to bằng bàn tay đang vẫy đuôi với cô.
Mục Uyển hơi bối rối và bước xuống.
Hai người đàn ông gương mặt vô cảm mặc đồ đen cũng bước xuống theo cô, nét mặt vẫn vô cảm nói: “Cậu chủ căn dặn đưa cô trở về nhà họ Hạng, con chó Teacup này tặng cho cô chủ, bây giờ nó chưa được cho ăn, thức ăn cho chó ở trên xe, cậu chủ dặn bảo cô cho nó ăn.”
Mục Uyển:...
Cô nhìn vào máy bay, Hạng Thịnh Duật là cố tình hù dọa cô hay là cảnh cáo cô?
Cô ôm con chó Teacup nhỏ bé, nó thực sự rất bé, có lẽ nó đang rất lạnh, run bần bật trong vòng tay cô.
“Cô chủ, mời.” Người đàn ông mở cửa xe và nói.
Mục Uyển lên xe và cúi đầu nhìn con chó Teacup, không biết rằng bây giờ sức khỏe của Hình Thiên đã hồi phục chưa. Cơn sóng gió này đã qua, những sóng gió tiếp theo có lẽ đang chuẩn bị ập tới, người đàn ông Hạng Thịnh Duật đó tuyệt đối sẽ không buông xuôi khi chưa đạt được mục đích.
Chiếc xe đưa thẳng cô đến ngôi nhà nhỏ bên hồ.
Hắc Muội nghe thấy tiếng động, lo lắng chạy ra: “Cô chủ, chị cuối cùng cũng trở về rồi. Chị đã đi đâu vậy, làm tôi sốt ruột chết rồi?”
“Có một số chuyện, sau này đừng ở đây chờ đợi một cách ngu ngốc. Nếu như lần sau tôi mất tích trong năm ngày hay hơn năm ngày, em phải trở về tìm Bobby.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
Đôi mắt Hắc Muội đỏ hoe: “Sau này,chị sẽ còn mất tích hơn năm ngày sao?”
Mục Uyển khẽ mỉm cười và xoa đầu Hắc Muội: “Đứa ngốc này, sống chết có số, phúc quý tại thiên, đừng buồn, cô đã ăn cơm chưa?”
“Bây giờ ăn cơm vẫn còn sớm, tôi vẫn chưa nấu cơm. Cô chủ, chị không biết rằng sau khi cô rời đi, dì của chị ngày nào cũng đến làm phiền, phiền chết đi được, cô ta không đi làm sao?” Hắc Muội giận dữ nói.
“Dì tathật ra không đi làm, có lẽ là cuộc sống quá buồn chán, cho nên mới ra ngoài tìm việc để làm. Hắc Muội, một lát nữa tôi đến chỗ mẹ tôi, giúp tôi mua một chút hoa quả được không? Tôi chuyển một ít tiền cho em, em giữ lấy, dù sao vẫn phải dùng.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
“Vâng vâng, chị muốn mua gì, bây giờ em lập tức ra ngoài mua.” Hắc Muội vâng lời, nhưng cũng lo lắng: “Cô chủ một mình ở nhà, ai đến cũng đừng mở cửa, em lo rằng họ sẽ ăn hiếp chị.”
Mục Uyển gật đầu: “Mua một chút hoa quả tùy ý, chỉ là thăm hỏi bình thường thôi. Còn nữa, buổi chiều chúng ta ra ngoài mua xe.”
“Vâng.”
Mục Uyển đưa cho Hắc Muội 30 triệu và cô trở về phòng.
Vì không có người ở trong một thời gian dài, căn phòng trông thật lạnh lẽo và hiu quạnh, nhưng Hắc Muội quét dọn rất sạch sẽ, sợ rằng cô bị lạnh, trong thời gian cô không ở đây, trải cho cô tấm thảm sưởi điện.
Cô bật tấm thảm sưởi điện và ngồi lên giường, điện thoại vang lên.
Cô nhìn điện thoại, là Hình Thiên gọi, mắt sáng lên, tất cả mạch suy nghĩ trong chớp mắt dường như đóng băng, quên cả chuyển động.
Khi chuông sắp tắt thì cô mới nghe máy.
Hình Thiên gọi video cho cô.
Cô nhìn thấy anh ngồi trên giường với chiếc áo len cổ tròn màu trắng, anh vẫn nở nụ cười ấm áp, đối với cô mà nói thì chỉ cần nhìn thấy anh là đủ.
Mắt cô dần dần đỏ hoe.
“Hình Thiên.” Cô gọi tên anh, giọng cô nghẹn ngào.
Cô không muốn khóc trước mặt anh, làm cho anh lo lắng, cô căng khóe miệng, nhìn trông giống như đang cười, thanh giọng hỏi: “Anh khỏe hơn chưa?”
“Không bị thương tới chỗ hiểm, lấy được viên đạn ra nên đã ổn hơn nhiều, bây giờ có thể ăn, có thể ngủ rồi, ngày mai có thể xuất viện. Còn em thì sao? Em khỏe chứ?” Hình Thiên quan tâm hỏi.
Bình thường. Sau khi anh về nước, Mục Uyển cũng nên trở về nước, nhưng Hắc Muội nói thì cô mới trở về.
Mục Uyển nắm chặt tay.
Cô đang rất không ổn, cô không làm được việc gì cả, còn trở thành ... của Hạng Thịnh Duật .
Hai chữ đó, ngay cả là nghĩ, cô cũng không muốn nghĩ, cô cảm thấy nhục nhã, cảm thấy có lỗi, cảm thấy đáng xấu hổ, cũng cảm thấy tủi thân và rất buồn.
Nhưng những việc này mà nói với Hình Thiên, ngoài việc làm cho anh lo lắng, chán ghét thì nó không có tác dụng nào cả.
“Em rất khỏe, anh thấy đấy.” Mục Uyển ngắm camera vào con chó Teacup trong lòng cô và lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, làm dịu sự xúc động trong lòng: “Còn có một con chó nhỏ rất ngoan ngoãn, ôm nó trong lòng thì nó sẽ không sủa nữa. Hơn nữa, nó chạy không nhanh nên không phải lo không bắt được nó.”
“Em... thực sự không sao chứ?” Hình Thiên nhận ra sự khác thường của Mục Uyển.
Cô đưa camera ngắm vào mình, cười nói: “Anh thật là ngốc, nếu như em xảy ra chuyện, em vẫn còn bình thản gọi video cho anh như thế này sao? Một lát nữa em đi thăm mẹ em, buổi chiều sẽ đi mua xe, như vậy em có thể đi lại thuận tiện hơn.”
“Anh sẽ gửi 60 tỷvào tài khoản của em, đừng tiết kiệm nữa, nếu cần thì nói với anh.”
“Không cần đâu, em vẫn còn rất nhiều tiền mà anh đưa cho em, anh cứ giữ lấy. Phải rồi, chuyến đi lần này đến nước Z, em nghi ngờ Sở Dã Bạch có âm mưu, có bằng chứng nào không?” Mục Uyển chuyển chủ đề.
“Parker đã chết, Braque mất tích, rất khó để tìm thấy bằng chứng.”
“Anh đấy, chỉ là một cuộc đàm phán mà thôi, tại sao phải đích thân đi, bộ Ngoại giao không có người nào sao?” Mục Uyển nghĩ lại còn rùng mình nói, đôi mắt cô lại đỏ hoe.
Lúc trước bộ Ngoại giao là do Thẩm Diên Dũng quản lý, rất nhiều người của anh ta, hơn nữa, sự hợp tác giữa các nước, anh không có lý do gì mà không đi.” Hình Thiên giải thích.
“Vậy anh nên đào tạo mấy người của anh.”
“Bây giờ bộ Ngoại giao đang nằm trong tay của Sở Dã Bạch, những người đào tạo lúc trước cũng bị đàn áp nghiêm trọng. Bây giờ đang trong thời kỳ đặc biệt, bọn họ sẽ không dễ dàng để người khác trà trộn vào.”
“Dù sao vẫn có thể vào được, dù cho không thể trà trộn vào nội bộ cấp cao, thì bên dưới vẫn có thể giúp anh làm một số việc.” Mục Uyển lo lắng nói.
Cô không muốn Hình Thiên lại xảy ra chuyện tương tự.
Hình Thiên mỉm cười: “Ừ, anh biết rồi, anh sẽ chuẩn bị, nhà họ Hạng có làm khó em không? Họ chắc chắn biết chuyện em đến nước Z chứ?”
“Em đi đâu thì đó là quyền tự do của em, họ làm sao làm khó được em, không lẽ họ sẽ không cho em ăn cơm, em cũng không ăn cơm của họ.”
“Ừ, cho dù anh có nghèo, anh vẫn đủ tiền cho em ăn cơm cả đời.” Hình Thiên đùa nói.
Trong khoảnh khắc đó, cô tràn ngập cảm giác hạnh phúc, suy cho cùng đó là những lời nói mà người cô yêu nói với cô.
Chỉ là nhỏ nhặt thôi cũng đủ làm cô cảm động.
Tuy nhiên, sau giây phút hạnh phúc đó, cô cảm thấy đau xót.
Mục Uyển trong trắng, Hình Thiên còn xem thường, huống chi dơ bẩn như cô...