Chương 665: Anh Ấy Vẫn Luôn Bên Cạnh
CHƯƠNG 665: ANH ẤY VẪN LUÔN BÊN CẠNH
"Mặc dù hiện tại không có chứng cớ nhưng việc tôi nói tôi biết là ai chẳng qua chỉ là để hù dọa Tô Chung mà thôi, còn nữa, Tô Chung không phải là người mâu thuẫn duy nhất, thêm vào đó..." Bạch Nguyệt tạm dừng lại, bởi vì nhớ đến Cố Lăng Kiệt, nên ánh mắt ấm áp: “Cố Lăng Kiệt nói, anh ấy và Tô Sỹ Hào là bạn bè, vì nể mặt Tô Sỹ Hào nên anh ấy mới chọn cách bỏ qua."
"Thủ trưởng là một người vô cùng khí phách, cho nên anh em chúng tôi đều muốn cùng anh ấy rời khỏi quân khu đặc chủng." Trương Tinh Vũ cảm thán.
"Uhm." Bạch Nguyệt ừ một tiếng, cô nhớ Cố Lăng Kiệt, nhưng không biết tại sao cứ hễ nhớ đến anh thì trong lòng lại có cảm giác chua xót.
Không nên, anh ấy đang ở bên cạnh.
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, tự điều chỉnh tâm trạng rồi nói: "Lần này sau khi trở về, có thể phát lại hình ảnh đã quay được trong phòng khách lần trước không."
"Nếu tin tức này phát cùng với video của Tô Chung thì có thể khiến cho Tô Chung bị đổ hết tội lỗi lên đầu không." Trương Tinh Vũ lo lắng hỏi.
"Tô Chung chỉ gây ảnh hưởng tới lợi ích của Cố Lăng Kiệt mà thôi, còn Thịnh Đông Quang thì ảnh hưởng tới lợi ích của toàn dân, anh cảm thấy chuyện nào sẽ gây chấn động?" Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
"Vậy lúc này phát ra video của Tô Chung chẳng phải là không đạt được hiệu quả sao?" Trương Tinh Vũ không hiểu, gãi gãi đầu.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Tô Chung ảnh hưởng đến lợi ích của Cố Lăng Kiệt nhưng hiện tại với công chúng mà nói thì Cố Lăng Kiệt đã chết rồi, bản thân tin tức này không thể gây chấn động được, trừ phi có người đứng sau động tay động chân.”
Trương Tinh Vũ hiểu ra: “Cho nên, Thịnh Đông Quang vì gán tội dư luận công kích nên nhất định sẽ nhằm vào Tô Chung, mà Tô Chung vì nguy cơ bị gán tội nên nhất định sẽ phản kích, hai con hổ cắn xé lẫn nhau ắt phải bị thương. Nhưng như vậy thì quyền lực của Tả Đoàn Niên có khi nào lại càng lớn hơn không?"
"Anh cho rằng bọn họ sẽ không hoài nghi Tả Đoàn Niên sao?" Bạch Nguyệt nói một cách chắn chắn: “Đặc biệt là một người đa nghi như Thịnh Đông Quang mà nói."
"Ồ." Trương Tinh Vũ bất chợt hiểu ra: “Bọn họ cũng sẽ không buông tha Tả Đoàn Niên, bọn họ kềm chế lẫn nhau nên sẽ bị hao tổn, chúng ta giấu tài, đến lúc đó thủ trưởng trở về, còn ai cạnh tranh nữa."
Trương Tinh Vũ càng nghĩ càng vui mừng: “Quá tuyệt vời."
Nhưng Bạch Nguyệt không lạc quan như Trương Tinh Vũ, những người đó đều là cáo già, bên cạnh bọn họ còn có rất nhiều mưu sĩ.
Cô phải cực kỳ cực kỳ cẩn thận, mới có thể làm cho mọi việc phát triển theo chiều hướng mà mình muốn.
Về đến nhà, Tống Tâm Vân tự mình nấu cơm, còn hầm canh dành cho người bệnh mà Lâm Thư Lam ăn: “Canh hầm này bổ cho cơ thể lắm, buổi chiều mẹ nấu cho Thư Lam mang đi, con bé đó không có cha mẹ bên cạnh cũng đáng thương."
"Uhm, mẹ, có một chuyện con muốn bàn với mẹ." Bạch Nguyệt giúp Tống Tâm Vân bưng thức ăn.
"Có gì con cứ nói, chỉ cần mẹ có thể làm được, mẹ nhất định sẽ giúp con." Tống Tâm Vân sảng khoái nói.
"Con muốn mua một vài trang thiết bị chữa bệnh nhập khẩu để trong nhà, thứ nhất là có thể đáp ứng nhu cầu bức thiết, thứ hai là vì người của chúng ta rất dễ bị thương, nếu trong nhà có sẵn đồ cũng dễ chăm sóc." Bạch Nguyệt cân nhắc rồi nói.
"Được, mẹ đồng ý, về bác sĩ, có cần mời vài người không?"
"Tạm thời không cần, đừng quên, con chính là bác sĩ, nếu không làm được thì vẫn con có Lưu San đến giúp mà, nếu đặc biệt nghiêm trọng thì lại mời chuyên gia đến, mẹ thấy sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Con nói gì mẹ cũng tán thành hết, cần bao nhiêu tiền cứ nói với mẹ." Tống Tâm Vân vỗ vỗ tay của Bạch Nguyệt.
"Ông ngoại của con cho con rất nhiều tiền, con còn kinh doanh cả APP, hiện tại xem ra là rất có lời nên con muốn sửa sang lại căn phòng trong trang viên để chuyên đặt những thiết bị này, được không?”
"Được, mẹ đồng ý hết. Cho dù con bán trang viên đi thì mẹ cũng đều đồng ý, mẹ biết con làm việc nhất định là có lý do của con." Tống Tâm Vân cực kỳ tin tưởng.
"Dạ. Cám ơn mẹ."
Bạch Nguyệt cơm nước xong thì trở về phòng nghỉ ngơi, nằm trên giường suy nghĩ rất mông lung rồi yên lặng nhìn trần nhà, trong lòng lại có cảm giác trống rỗng.
Cô nhớ Cố Lăng Kiệt, rất rất nhớ, cô kéo ngăn kéo ra để nhìn tấm ảnh chụp Cố Lăng Kiệt bên trong.
Hình chụp của anh không nhiều lắm, rất nhiều tấm trong đó đều là Tống Tâm Vân bắt anh phải chụp khi anh còn nhỏ.
Khi đó anh mới bây lớn mà mặt mũi đã lạnh lùng, ánh mắt sắc bén có thần như có thể hút hồn người ta, vĩnh viễn không thoát ra được.
Ngón tay của cô lướt qua da mặt anh, trong lòng vẫn khổ sở, chua xót.
Đóng album lại rồi bỏ vào trong ngăn kéo, cô gọi điện cho Hình Thiên.
Di động kêu lên năm tiếng thì bên kia có người bắt máy.
Hình Thiên hạ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Thiên, ai vậy?" Tiếng của Thu Đình vang lên trong điện thoại.
Ánh mắt của Hình Thiên lóe lên nhìn lướt qua Thu Đình, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Bạch Nguyệt im lặng, cô đã nghe thấy giọng của cô gái, cô chờ Hình Thiên nói.
Hình Thiên giải thích: "Cô gái vừa rồi là cháu gái của Hình Thương, sao vậy Tiểu Nguyệt?"
"Nhớ anh. Muốn nghe giọng của anh." Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Hình Thiên mỉm cười: “Tối nay anh sẽ sang đó."
Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Còn nhớ những lời anh đã nói khi chúng ta còn ở trên đảo không?"
"Khi ở trên đảo anh từng nói rất nhiều, câu mà em muốn nói là câu nào?" Hình Thiên trầm giọng hỏi.
"Báo thù xong, chúng ta liền rời đi, đi đến một nơi không ai biết chúng ta, cùng các con sống một cuộc sống vui vẻ, em không muốn rời xa anh nữa." Bạch Nguyệt chầm chậm nói.
"Uhm." Hình Thiên lên tiếng, khóe mắt nhìn thấy Thu Đình đi theo, nên khẽ nhướng mày: “Tiểu Nguyệt, anh còn có chút việc, tối gặp nhau rồi nói tiếp."
Hình Thiên cúp điện thoại, ngắt tín hiệu của Bạch Nguyệt.
"Anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy." Thu Đình thở phì phì nói, ánh mắt đỏ hoe, vừa tủi thân vừa kiêu ngạo.
"Anh không cần phải báo cáo với em." Hình Thiên không chút cảm xúc.
Nếu nói trước kia anh ta còn có chút tìm cảm anh trai em gái với Thu Đình thì sau ngày hôm nay, anh đối với cô chỉ còn chán ghét và bực bội mà thôi.
"Chúng ta về sau là vợ chồng, tại sao lại không thể nói với em, không phải lại là Hoa Nhi chứ." Thu Đình giật lấy di động của Hình Thiên.
Hình Thiên nhanh tay né sang một bên, không cho cô giật lấy.
Thu Đình nổi giận: “Em đi tìm ông nội."
Hình Thiên cầm cánh tay của cô, lạnh lùng nhìn cô: “Chuyện gì cũng đòi đi tìm Hình Thương, em có thôi hay không hả."
"Ai bảo anh ăn hiếp em, rốt cuộc anh đã liên lạc với ai, tại sao không nói với em." Thu Đình hùng hồn chất vấn.
Hình Thiên yên lặng nhìn Thu Đình, càng so sánh càng cảm thấy mặt mũi Thu Đình đáng ghét.
Bạch Nguyệt là vợ của Cố Lăng Kiệt, mặc dù cô nghe thấy chỗ của anh ta có tiếng phụ nữ nhưng vẫn không chất vấn một câu.
Anh ta giải thích, cô cũng không hỏi lại nữa, khiến cho anh ta cảm thấy ở cùng cô rất thoải mái, mặc dù sống chung với nhau cả đời có thể sẽ bình bình nhưng sẽ hạnh phúc.
Còn ở chung với Thu Đình, ngày nào cũng cảm thấy nước sôi lửa bỏng cùng chán ghét.
"Đi nói với Hình Thương đi, cứ thoải mái, bây giờ anh phải đến công ty nên tối nay không về nhà." Hình Thiên lạnh lùng nói một câu như vậy rồi đi về chiếc phía xe.