Chương 1157: Cho Tôi Một Đáp Án, Lần Cuối Cùng Thôi
CHƯƠNG 1157: CHO TÔI MỘT ĐÁP ÁN, LẦN CUỐI CÙNG THÔI
Mục Uyển khựng người, có lẽ vì đôi mắt đã không thấy gì, đôi tai thì nghe rất tốt nên nghe được lời Hình Thiên hỏi.
Hạng Thịnh Duật thấy phản ứng của Mục Uyển, thấy hơi lo lắng: “Thuốc giải gì, tôi không biết anh đang nói gì.”
Anh nói xong, không cho Hình Thiên cơ hội giải thích, ngắt điện thoại luôn.
Mục Uyển im lặng.
Cô không cảm thấy Hình Thiên sẽ đùa giỡn về chuyện này.
Thuốc giải?
Hạng Thịnh Duật đã hạ độc cô?
Nên cô mới không nhìn được?
Loại độc này, ngoài khiến người ta mù ra, còn gì nữa không?
Anh muốn giày vò cô thế nào, mục đích của anh, rốt cục là gì!
Không lâu sau, bọn họ tới sân vận động.
Chương trình ảo thuật diễn ra tại sân vận động.
Hạng Thịnh Duật đặt vé VIP, tầng 2, phòng riêng.
“Để tôi bế em vào.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển không nói gì.
Hạng Thịnh Duật cưỡng chế bế cô lên, đi vào thang máy.
“Tôi vẫn luôn tưởng rằng anh là người thẳng thắn, dám làm dám chịu, anh muốn giết tôi dễ lắm, hạ độc? Tôi đánh giá anh quá cao rồi.” Mục Uyển nói.
“Giết em đúng là rất dễ, vậy tôi cần gì hạ độc em? Hình Thiên nói gì em cũng tin, sao em vẫn ngu ngốc vậy?” Hạng Thịnh Duật không vui.
Mục Uyển không đáp.
Tốt lắm, mắt cô bị băng lại rồi, chỉ cần cô không nói, không có biểu cảm gì, Hạng Thịnh Duật sẽ không đoán được cô đang nghĩ gì đâu.
Một lúc sau hai người đến nơi.
Hạng Thịnh Duật đặt cô lên sofa.
“Còn bao lâu thì bắt đầu?” Mục Uyển hỏi.
“Mười phút nữa.” Hạng Thịnh Duật không nóng không lạnh đáp.
Hạng Thịnh Duật nắm tay cô, đi đến cửa phòng vệ sinh: “Có cần tôi vào cùng em không?”
“Phòng vệ sinh nữ?” Mục Uyển bất ngờ.
“Tôi dọn sạch phòng vệ sinh nam rồi cho em vào.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Không cần đâu.” Mục Uyển mò mẫm đi vào, vào bên trong, cô lấy điện thoại ra.
Cô nhìn không thấy, chỉ có thể dựa vào cảm giác, mở điện thoại ra.
Tuy cô đã kéo Hình Thiên vào danh sách đen, nhưng cô vẫn thuộc số của anh ta.
Cô bấm bừa, đặt bên tai, không có tiếng.
Lại bấm bừa lần nữa, đặt lại bên tai, vẫn không có âm thanh gì.
Cửa khoang vệ sinh nhỏ bật mở, có người đi ra.
Mục Uyển nghe tiếng có người mở vòi rửa tay.
“Xin chào, có thể giúp tôi một chút không ạ? Mắt tôi bị thương, không nhìn được gì.” Mục Uyển dùng tiếng Anh xin giúp đỡ.
“Ồ. Cô cần tôi giúp gì?” Người phụ nữ hỏi.
“Phiền cô bấm số rồi gọi giúp tôi, tôi đọc số cho cô.” Mục Uyển nói rồi đưa điện thoại cho người kia
Người phụ nữ nhận lấy điện thoại.
Mục Uyển đọc số.
Người kia ấn gọi rồi đưa cho Mục Uyển.
Mục Uyển cầm lấy, tay còn đang run.
“Uyển Uyển.” Hình Thiên gọi.
“Hình Thiên.” Mục Uyển cũng gọi tên anh.
“Anh đây, em có khỏe không?” Hình Thiên hỏi.
“Em đang ở nước X, vừa rồi anh gọi điện cho Hạng Thịnh Duật, em nghe thấy cả rồi, Hạng Thịnh Duật hạ độc em? Là ý gì?” Mục Uyển hỏi.
“Vừa rồi em vẫn luôn ở bên cạnh nghe sao?” Hình Thiên hỏi.
“Vâng, em vẫn luôn ở đó, chuyện thuốc giải, là sao, anh giải thích được không? Em cần một câu trả lời.” Mục Uyển hỏi, hô hấp càng gấp gáp.
Lồng ngực cô phập phồng.
Hình Thiên do dự.
“Ngày hôm đó, anh bảo em đi cùng anh, sau đó bỗng dưng lại hối hận, là vì Hạng Thịnh Duật đi tìm anh, nói với anh rằng đã bỏ thuốc em rồi, nên anh mới tự dưng hối hận, phải không?” Mục Uyển truy hỏi.
Hình Thiên im lặng, hít sâu một hơi: “Anh không thể lấy tính mạng em ra đùa cợt.”
“Vậy nên, anh hối hận, là vì Hạng Thịnh Duật lấy em ra uy hiếp anh?” Mục Uyển hỏi lần nữa, cô cần một lời khẳng định.
“Em giờ không sao chứ?” Hình Thiên không trả lời thẳng vào câu hỏi.
“Anh không cần lo em có sao hay không, em chỉ muốn một đáp án rõ ràng.” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật bước vào, sắc mặt âm hiểm đáng sợ, cầm lấy điện thoại của Mục Uyển, bấm nút mở loa: “Hình Thiên, bây giờ anh nói rõ ràng với Mục Uyển, tôi có lấy chuyện hạ độc ra để uy hiếp anh không? Chuyên anh lấy con gái Hoa Cẩm Vinh, là do tôi uy hiếp, hay là anh tự hợp tác với ông ta, anh hối hận, là do tôi uy hiếp, hay do anh muốn lấy con gái Hoa Cẩm Vinh, bây giờ anh nói rõ cho Mục Uyển đi, mập mập mờ mờ, phiền phức muốn chết.”
Hình Thiên đầu dây bên kia im lặng.
Mục Uyển cũng đã hạ quyết tâm: “Em không quan tâm sống chết, con người đều phải chịu nỗi đau của sự sống và cái chết, thà có niềm vui đơn giản còn hơn, dù chỉ được hạnh phúc vài ngày, em cũng cam tâm tình nguyện, em cần chân tướng.”
“Mắt em mù rồi, tim cũng mù rồi sao? Em cảm thấy tôi sẽ uy hiếp anh ta đi lấy con gái của Hoa Cẩm Vinh sao? Tôi sẽ không ngu tự lấy đá đập chân mình đâu.” Hạng Thịnh Duật thở mạnh, mất bình tĩnh nói.
“Mắt em mù rồi?” Hình Thiên bất ngờ.
Mục Uyển hít sâu: “Đến giờ anh vẫn không chịu nói à? Anh thật sự muốn em chết mà không nhắm mắt?”
Hình Thiên lại im lặng.
Anh càng im lặng, cô càng sốt ruột, nhưng lại chẳng có cách gì.
“Nói đi.” Mục uyển giận dữ thúc giục.
“Xin lỗi, là do anh muốn hợp tác với Hoa Cẩm Vinh.” Hình Thiên nói.
Trái tim Mục Uyển nhói một cái, như rơi xuống đáy hồ lạnh băng: “Vậy, anh nói chuyện thuốc giải, là chuyện gì?”
“Hạng Thịnh Duật từng nói với anh, anh ta hạ độc em, lúc ấy Hoa Cẩm Vinh gọi tới, nói muốn liên hôn, anh suy nghĩ cẩn thận rồi mới gọi cho em, quyết định chọn một con đường khác. Tốt cho em, tốt cả cho anh.” Hình Thiên nói.
Tốt cho cô ư?
Sống bao lâu cô chẳng quan tâm, nếu anh chịu yêu cô, thì cho dù là một ngày, cô cũng sẽ chết trong hạnh phúc, cô thà hạnh phúc mà chết đi, còn hơn là bị người mình yêu vứt bỏ, trở thành kẻ chẳng ai cần.
Đáng tiếc, nguyện vọng duy nhất của cô đã bị hủy hoại một cách tàn nhẫn.
Mục Uyển đứng ngẩn ra, im lặng, trong đầu một mảng trắng xóa, không muốn nghĩ, không muốn nói, cũng chẳng muốn cử động nữa, mắt cay cay.
Cạch một tiếng.
Màn ảo thuật bắt đầu, kéo suy nghĩ của Mục Uyển về, cũng kéo lại tâm trạng của Hạng Thịnh Duật.
Anh kéo tay cô, bước nhanh ra ngoài, mặc kệ thang máy ở cửa phòng vệ sinh, đưa cô vào phòng, đẩy ngã cô.
Mục Uyển ngã vào sofa.
Lã Bá Vĩ thấy sắc mặt Hạng Thịnh Duật âm trầm đáng sợ, chắc đã xảy ra chuyện gì đó, anh đi tới đỡ Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật lạnh lùng ra lệnh: “Không được chạm vào cô ấy.”
Lã Bá Vĩ ngẩn ra.
Bộ dạng ghen của Hạng Thịnh Duật anh ta đã từng thấy rồi, nên bỏ Mục Uyển ra.
Ảo thuật gia đang làm nóng bầu không khí, trong phòng không ai nói gì.
Mục Uyển nhắm mắt, dựa vào sofa.
Hạng Thịnh Duật thấy cô không có biểu cảm gì, vẫn giận, ra lệnh nói: “Ra ngoài hết đi.”
Lã Bá Vĩ và Sở Giản nhìn nhau, không động đậy.
Hạng Thịnh Duật liếc Lã Bá Vĩ: “Tôi bảo cậu ra ngoài, không nghe thấy à? Cậu không phải là đối thủ của Sở Giản đâu.”
“Mắt của phu nhân không nhìn được, nguyên nhân đa phần là do tâm trạng không tốt, đừng kích động cô ấy nữa.” Lã Bá Vĩ nói.
“Đó cũng là do cô ấy tự chuốc lấy!” Hạng Thịnh Duật quát, nói lại: “Ra ngoài.”