Chương 948: Sự Thờ Ơ Khiến Con Người Trở Nên Mạnh Mẽ, Sự Ấm Áp Khiến Con Người Trở Nên Mềm Yếu.
CHƯƠNG 948: SỰ LẠNH LÙNG KHIẾN CON NGƯỜI TRỞ NÊN MẠNH MẼ, SỰ ẤM ÁP KHIẾN CON NGƯỜI TRỞ NÊN MỀM YẾU.
“Thiên, anh nghỉ ngơi cho tốt, nhớ mặc thêm quần áo khi trời lạnh. Chút nữa em phải ra ngoài.” Hạng Uyển nhẹ nhàng nói.
“Ừ, em cũng mặc thêm nhiều quần áo vào, không nên đi lung tung ở bên ngoài. Khi trở về nhớ uống một tách trà gừng, lúc còn trẻ chăm sóc không tốt, về sau những ốm đau tích tụ lại trong cơ thể đến khi về già sẽ bị đau nhức.” Hình Thiên dặn dò.
Hạng Uyển gật đầu, đó chỉ là cuộc trò chuyện qua cuộc gọi video. Sau khi nghe Hình Thiên nói vài lời, cơ thể cô như tràn đầy năng lượng. Những tủi thân, bị bắt nạt, buồn bã đều có thể bỏ qua chỉ cần anh ấy an toàn và khỏe mạnh thì tất cả đều đáng giá. “Em biết rồi, cúp máy nha.”
“Ừ.” Hình Thiên trả lời, nhìn cô thật lâu.
Hạng Uyển nở một nụ cười, tắt điện thoại, nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra ngoài, cô im lặng một lúc lâu, nhớ lại cuộc trò chuyện video từ đầu đến cuối mười lần.
Mặc dù lúc Hạng Thịnh Duật muốn giết cô, cô cũng không khóc.
Có thể thấy Hình Thiên tốt nhưng lại làm cho cô khóc đến tận bây giờ vẫn không dứt.
Tiếng gõ cửa vang lên đã làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
Hạng Uyển đi đến bên cửa sổ, nghe thấy Đan Hương ở bên ngoài hét: “Mở cửa, tôi biết cô đang ở trong nhà, cô cho rằng luôn trốn tránh sẽ có tác dụng sao? Đi ra ngoài!”
Hạng Uyển cau mày, đặt con chó xuống đất, đi xuống cầu thang và mở cửa.
Đan Hương tát thẳng vào mặt Hạng Uyển.
Mắt Hạng Uyển loé lên, chĩa khẩu súng trong tay vào đầu của Đan Hương, nhìn cô ta một cách đạm mạc và lạnh lùng nói: “Đừng có ở chỗ này của tôi mà làm càn, tôi có thể tuỳ lúc cho cô về trời đấy.”
Đan Hương sợ hãi nhìn khẩu súng ngắn chĩa vào đầu mình: “Cô Hạng, có chuyện từ từ nói. Cô trước tiên cất súng đi đã, tôi chết không sao nhưng cậu nhỏ của cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
“Cô cũng biết có chuyện phải từ từ nói sao? Ngay cả mạng tôi cũng không cần, sẽ sợ sao?” Cô lùi lại hai bước, buông khẩu súng ngắn xuống, lạnh lùng nhìn Đan Hương: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Cô Hạng nghĩ đến cô đã bỏ trốn cùng cậu Lục, cô ấy muốn tìm cô cùng đi đối chất!” Đan Hương nói.
“Cô cũng thật ngu ngốc. Nếu bỏ trốn thì tôi còn ở đây làm gì? Lục Bác Lâm mất tích?” Hạng Uyển nheo mắt lại.
“Đã mất tích ba ngày, không có ai tìm thấy hết. Gọi điện thoại là tắt máy. Vừa lúc cô cũng mất tích ba ngày nên Hạng tiểu thư mới nghi ngờ cô.” Đan Hương giải thích.
Trong lòng Hạng Uyển hồi hộp, lo lắng Lục Bác Lâm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thủ đoạn của Hạng Thịnh Duật vô cùng xấu xa ác độc.
“Không cần phải đối chất, tôi cũng không biết Lục Bác Lâm ở nơi nào. Cứ như vậy đi.” Hạng Uyển nhìn hướng ngoài cửa.
Hắc muội mua trái cây trở về. Từ xa cô đã nhìn thấy Đan Hương, lập tức chạy nhanh đến.
Đan Hương thấy cô gái hung dữ là Hắc muội đã trở về, biết được chẳng phải điều tốt lành gì, lập tức rời khỏi chỗ của Hạng Uyển.
“Mợ chủ, họ lại đến bắt nạt cô rồi. Tôi đi tiếp cận bọn họ.” Hắc muội nói.
“Không có, Hắc muội. Cô đã kiểm tra nhà giam kia rồi sao? Không có người khác lẫn vào?” Hạng Uyển lo lắng hỏi.
“Không có, tôi chắc chắn.” Hắc muội tự tin nói.
“Tôi vừa mang về một con chó, cô làm cho nó một cái tổ ấm.” Hạng Uyển phân phó, quay lại trên tầng và gọi cho Lục Bác Lâm.
Lục Bác Lâm tắt máy.
Cô có linh cảm xấu và gọi điện qua cho Hạng Thịnh Duật.
Sau năm tiếng bíp, anh ta mới trả lời. Không đợi cô nói đã lạnh lùng nói trước: “Nếu như cô gọi cho tôi để tìm Lục Bác Lâm thì có lẽ cô phải biết tại sao anh ta lại biến mất chứ?”
“Anh đã giết anh ta?” Hạng Uyển bất ngờ nói.
“A” Hạng Thịnh Duật cười nhẹ một tiếng, cũng không trực tiếp trả lời: “Bây giờ tôi phải làm việc, cô cũng biết chính cô đã phá hỏng kế hoạch của tôi. Tôi cũng phải chuẩn bị một kế hoạch khác cho Thẩm Diệc Diễn. Nếu không anh ta sẽ thất vọng. Tôi tự nhiên sẽ mất đi một trợ đắc lực.”
Hạng Thịnh Duật nói xong không để cho Hạng Uyển nói, lập tức cúp máy.
Hạng Uyển càng nghĩ càng không yên. Hạng Thịnh Duật nói rằng cô biết rõ Lục Bác Lâm biến mất vì cái gì. Chẳng lẽ anh ta biết kế hoạch của cô nên mới ra tay với Lục Bác Lâm.
Không được, cô không thể ngồi chờ chết thế này.
Cô phải ra ngoài một chuyến.
“Mợ chủ, tôi đã dùng thùng, hộp giấy để làm ổ chó, cô thấy được không? Tôi sẽ sử dụng một chiếc đệm để trải thành một chiếc giường nhỏ trong đó, ổ chó đặt ở phòng mợ chủ hay ở tầng một?” Hắc muội hỏi.
“Đặt nó bên cạnh phòng của tôi. Nơi đó rất trống, buổi chiều khi chúng ta chở về hãy mua một số đồ chơi cho nó, Hắc muội cô đi ra ngoài với tôi trước. Tôi muốn gặp Hạng Kim Thu.” Hạng Uyển nghiêm túc nói.
Hắc muội cau mày: “Tại sao mợ chủ lại muốn gặp bà ta? Mỗi ngày bà ta đều tới tìm chúng ta gây phiền phức, thật đáng ghét.”
“Tôi có lý do để gặp bà ấy, đi thôi.” Hạng Uyển đi ra ngoài vội vàng quên mang theo áo khoác. Một cơn gió thổi qua làm cô có chút lạnh.
Cô bước nhanh hơn, đi đến nơi ở của Hạng Kim Thu. Đứng ở bên ngoài cửa, cô nghe thấy tiếng Hạng Kim Thu đang đập phá đồ đạc.
Cô gõ cửa.
Đan Hương ra mở cửa, thấy cô, Đan Hương giật mình: “Cô tới làm cái gì?”
“Tôi nghĩ rằng, dì nhỏ của tôi hiện tại có lẽ đang muốn gặp tôi.” Hạng Uyển bình tĩnh nói.
Hạng Kim Thu nghe thấy giọng nói của Hạng Uyển, vội vã từ trong phòng lao ra, nóng nảy nói: “Cô không biết xấu hổ hay sao mà còn đến gặp tôi, Lục Bác Lâm đâu, cô đã giấu anh ấy ở đâu?”
“Trong ba ngày qua, tôi ở nước Z. Hình Thiên đã gặp nguy hiểm. Ban đầu tôi muốn đi theo Bộ Ngoại giao, nhưng có người đã ngăn cản. Vì vậy tôi đã phải đến nước Z một mình. Cô chỉ cần cho người đi nghe ngóng là có thể xác định được những gì tôi nói là đúng. Lúc tôi rời đi rất vội vàng, quần áo đều không mang theo, và tôi chỉ đi có một mình. Sự việc về Lục Bác Lâm không liên quan một chút gì đến tôi.”
“ Vậy anh ấy đã đi đâu?” Hạng Kim Thu đẩy mạnh Hạng Uyển.
Hạng Uyển bị đẩy lùi về sau vài bước, lông mày cau lại: “Cô có thể bình tĩnh mà nghe hết lời tôi nói không?”
“Cô nói đi, nếu cô không thể nói ra bất cứ điều gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô.” Hạng Kim Thu giận dữ nắm chặt tay.
“Cô nghĩ ai sẽ không muốn cô ở bên Lục Bác Lâm nhất?” Hạng Uyển hỏi.
“Ai ư? Đó chẳng phải là cô sao. Ngoài cô ra tôi không nghĩ đến ai khác.” Hạng Kim Thu không cần suy nghĩ nói.
Hạng Uyển đột nhiên cảm thấy không nói nên lời: “Nếu là tôi, vậy thì tôi đến đây nói chuyện gì với cô?”
“Cô nhất định đến để chê cười tôi, Hạng Uyển, tôi nói cho cô biết, Lục Bác Lâm là người đàn ông của tôi, không thể nào là của cô được!” Hạng Kim Thu giận dữ nói, tiện tay cầm chiếc gối trên ghế sofa đập vào người Hạng Uyển.
Hạng Uyển đứng yên không di chuyển: “Cô thật ngu ngốc, tôi thật sự không nghĩ rằng thái độ này của cô có thể cứu được Lục Bác Lâm.”
Hạng Uyển xoay người.
“Cô nói những lời này là có ý gì?” Hạng Kim Thu chạy tới phía trước Hạng Uyển: “Cô đã đưa Lục Bác Lâm đi đâu? Anh ấy bị ai bắt? Quả nhiên là hai người bỏ trốn.”
Hạng Uyển lạnh lùng nhìn khuôn mặt trang điểm dày của Hạng Kim Thu: “Tôi nhắc lại, thứ nhất là tôi đã tự mình đi đến nước Z và không liên quan gì đến Lục Bác Lâm. Thứ hai, người không muốn cô ở bên Lục Bác Lâm nhất không phải là tôi, là Hạng Thịnh Duật. Thứ ba, sự biến mất của Lục Bác Lâm có khả năng liên quan đến Hạng Thịnh Duật. Cô nên hỏi anh ta thay vì làm phiền tôi mỗi ngày. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.”
“ Hạng Thịnh Duật?” Hạng Kim Thu kinh ngạc nhìn Hạng Uyển.
“Nếu quan hệ của cô cùng Lục Bác Lâm tốt, cô sẽ không lấy Sở Dã Bạch. Nếu cô không kết hôn với Sở Dã Bạch thì Sở Dã Bạch và Hạng gia lấy đâu ra quan hệ thông gia?” Hạng Uyển nói thẳng ra, hàm súc nhưng Hạng Kim Thu không thể nào hiểu được.
“ Tôi sẽ đi tìm anh ấy ngay bây giờ.” Hạng Kim Thu xúc động nói...