Chương 1211: Vui Mừng Hay Sầu Lo
CHƯƠNG 1211: VUI MỪNG HAY SẦU LO
Ngày hôm sau.
Mục Uyển ngủ đến hơn 9 giờ mới dậy.
Hạng Thịnh Duật đã không còn ở đây.
Cô ra khỏi lều, thấy người đã vắng đi nhiều, đánh răng rửa mặt xong thì đi tới trước mặt Lã Bá Vĩ: “Hạng Thịnh Duật đi trước rồi sao?”
“Hơn 4 giờ sáng bọn họ đã đi rồi.” Lã Bá Vĩ nói.
Cô không ngờ anh lại đi sớm như thế, dù sao đêm qua anh cũng không ngủ ngon.
“Anh ấy để lại một nửa số người à?” Mục Uyển hỏi.
“Ừm, phu nhân muốn ăn sáng không? Người của Hạng Thịnh Duật bắt được một con gà rừng về đây, đã hầm trong nồi rất lâu rồi, chúng ta còn phải đi hai giờ đường nữa.” Lã Bá Vĩ nói.
“Được, An Kỳ đâu rồi?” Mục Uyển lại hỏi, cô nhìn một vòng nhưng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
“Cô ấy đi theo Sở Giản, rời đi trước rồi, cô ấy thích người đàn ông đó.” Lã Bá Vĩ nói.
“Thật ra Sở Giản là người rất được các cô gái yêu thích, nếu nhìn kỹ, anh ta đẹp trai, trẻ tuổi, vóc người cũng không tệ, hơn nữa giờ anh ta đã là đại tá, tính cách của đáng yêu, An Kỳ thích cũng không có gì lạ.” Mục Uyển đúng là dịu dàng nho nhã.
“Ừm.” Lã Bá Vĩ múc cho cô một chén súp gà.
Mục Uyển uống súp gà, còn anh thì đi thu dọn đồ đạc.
Tâm trạng cô càng thêm bình ổn, uống hai bát súp gà rồi đứng dậy.
Đồ Lã Bá Vĩ thu dọn chia cho mấy người cùng cầm.
Bọn họ quay về.
Lần này có nhiều người, lại là ban ngày, cộng thêm mỗi người đều có vũ khí nên bọn họ cứ bình tĩnh đi là được.
Lúc Mục Uyển ra khỏi rừng thì điện thoại vang lên tiếng có tin nhắn.
Cô vội lấy điện thoại ra xem, màn hình hiển thị rất nhiều cuộc gọi của Hạng Thịnh Duật, Lan Ninh phu nhân, Phó Hâm Ưu, và mấy số lạ.
Cô gọi cho Lan Ninh phu nhân trước.
“Rốt cuộc cô có ý gì? Đã mấy giờ rồi hả? Rốt cuộc chuyện cô đáp ứng có tính hay không? Cô biết giờ bên ngoài đã ầm ĩ thế nào không? Cô đang ở đâu?” Lan Ninh phu nhân mắng xối xả.
Cô nhớ lần đầu tiên khi cô gặp bà ta, lúc đó bà ta hiền lành, bình tĩnh, trầm ổn.
Bất kể là người nào, tâm cơ và lòng dạ sâu bao nhiêu thì trong một số hoàn cảnh và trường hợp cũng sẽ mất bình tĩnh, xé rách khuôn mặt mình đã dùng tâm cơ để bao bọc lại, trở nên vô cùng xấu xí.
“Tôi đi nghỉ phép, điện thoại không có sóng, lát nữa tôi sẽ lên xe, khoảng 3 tiếng nữa tôi sẽ về.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
“Cô cố ý đi nghỉ phép sao?” Lan Ninh phu nhân rất tức giận.
“Kế hoạch ban đầu của tôi là nghỉ phép, chỉ là người của bà theo dõi tôi, khiến tôi cảm thấy buồn bực nên mới thương lượng với bà, thương lượng xong, đương nhiên tôi phải đi nghỉ tiếp rồi, hơn nữa, tôi đã nói với bà rồi, nếu bà muốn hợp tác, vậy hôm nay bà tới Hoàng cung đi, chắc chắn tôi sẽ trở về.” Mục Uyển nói.
“Cô có biết đã mấy giờ rồi không, cô cố ý kéo dài thời gian sao?”
“Ha.” Mục Uyển cười nhạo: “Tôi muốn mấy giờ thì mấy giờ, tôi không muốn hợp tác cũng được, bà đã có thái độ ác liệt như thế, bỗng nhiên tôi không muốn hợp tác nữa.”
“Cô có ý gì, đang chơi tôi sao?” Lan Ninh phu nhân tức giận.
“Ý của tôi rất rõ, tôi vốn chuẩn bị hôm nay cùng bà tới Hoàng cung hủy bỏ vụ đánh cược, nhưng quên xác định thời gian với bà, bà xem thái độ, sắc mặt lúc này của bà đi, tướng ăn cũng rất khó coi.” Mục Uyển nói thẳng ra.
“Cô ghét bỏ tôi sao?”