Chương 914: Mời Đi Theo Chúng Tôi
CHƯƠNG 914: MỜI ĐI THEO CHÚNG TÔI
“Em đến nước M rồi thì báo cho anh một tiếng. Còn nữa, dì út của em chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em đâu nên hãy quay hình lại. Cô ta sắp gả cho Sở Dã Bạch rồi, có đoạn ghi hình, cô ta sẽ không dám động vào em, như vậy cũng có thể bảo vệ em được bình an.” Hình Thiên dặn dò.
Mục Uyển cảm nhận được sự quan tâm của anh, mắt hơi phiếm hồng: “Hình Thiên, nếu như, em nói là nếu như...”
Trong đầu cô chuyển động rất nhanh, muốn biết nếu như cô xuất hiện trước Bạch Nguyệt thì anh có thích cô không?
Nghĩ lại, nếu như cô xuất hiện trước Bạch Nguyệt thì khi đó cô cũng mới chỉ 14, 15 tuổi, sao Hình Thiên có thể thích cô được, chỉ có thể cọi cô là em gái nhỏ mà thôi.
Như bây giờ, lòng anh đã hoàn toàn đặt bên Bạch Nguyệt và coi cô là em gái, bây giờ anh đối xử tốt với cô như vậy chẳng qua cũng chỉ vì là em gái mà thôi.
Cô lại hỏi nếu như thì cũng chỉ là lừa mình dối người, không có ý nghĩa gì. Dù sao, bọn họ cũng sắp chia lìa, còn trở thành một đôi không có khă năng ở bên nhau nhất.
“Nếu như cái gì?” Hình Thiên hỏi.
Mục Uyển cười: “Nếu như anh tái hôn có mời em đi uống rượu mừng không?”
Mắt Hình Thiên ảm đạm, trả lời rất chắc chắn: “Không.”
Vì anh sẽ không tái hôn nữa.
Lòng Mục Uyển như bị ong chích.
Anh không mời vì lòng anh ở chỗ Bạch Nguyệt nên không tái hôn hay là không muốn sau này lui tới với cô nữa?
“Em sẽ mời, đến khi nào em kết hôn em sẽ mời anh, anh có tới không?” Mục Uyển hỏi.
Hình Thiên phanh gấp, xe phía sau suýt chút nữa đâm vào, gào thét ầm ĩ.
Hình Thiên nhìn cô, ẩn chứa vô vàn cảm xúc: “Em hy vọng anh tới không?”
“Nếu đã mời anh thì đương nhiên là hy vọng anh sẽ tới rồi.” Mục Uyển nhẹ giọng nói.
“Vậy anh sẽ đến.” Hình Thiên trầm giọng.
Mục Uyển đưa ngón tay út ra: “Vậy chúng ta ngoắc tay đi.”
“Sao lại giống con nít vậy?” Hình Thiên thương tiếc nhìn cô.
“Em nhỏ hơn anh mười mấy tuổi, đứng trước mặt anh vốn dĩ chỉ là một đứa bé còn gì. Anh có ngoắc hay không?” Mục Uyển thúc giục.
Hình Thiên ngoắc tay với Mục Uyên.
“Ngoắc tay, thắt cổ, trăm năm không đổi, người thay đổi là...” Mục Uyển còn chưa nói xong, Hình Thiên đã nắm chặt tay cô lại.
Mục Uyển khó hiểu nhìn anh, ánh mắt trong suốt như dòng suối trong vắt trong rừng không ai quấy rối, cắn răng rút tay về: “Làm xong rồi.”
Mục Uyển đoán anh sẽ tăng tốc nên nắm chặt tay nắm cửa.
Hình Thiên lái xe, tốc độ cũng không nhanh ngược lại còn chậm hơn ban nãy.
Cô buông tay ra.
“Thực ra anh vẫn rất tò mò. Người em thích rốt cuộc là ai, thời khắc cuối cùng rồi vẫn không chịu nói cho anh sao?” Hình Thiên hỏi.
“Anh ấy á, là một người như vô tình mà lại hữu tình, còn tính cách thì người bình thường sẽ cảm thấy anh ấy là người hoạt bát, cởi mở, trên thực tế, đó là sự hướng ngoại của anh ấy. Anh ấy có sự thông minh, sự bảo vệ của mình, là một người nhân phẩm, đạo đức đều rất cao. Trong lòng em, anh ấy là một người anh hùng.” Mục Uyên mơ hồ nói.
“Hai người quen nhau khi nào, trước khi chúng ta kết hôn à?” Hình Thiên tò mò.
“Ừm, trước khi chúng ta kết hôn đã gặp.” Mục Uyển trả lời.
“Vậy vì sao em lại đồng ý gả cho anh?” Hình Thiên càng tò mò hơn.
“Không biết nữa, có lẽ là nhất thời xúc động.”
“Sau này hai người đã gặp lại nhau chưa?” Hình Thiên lại hỏi.
Mục Uyển nhìn anh: “Em mà nói nữa thì anh sẽ đoán ra anh ấy là ai, em không nói nữa đâu. Hình Thiên, em muốn nghỉ ngơi một chút, khi nào đến sân bay thì gọi em.”
Cô nhắm mắt lại nhưng không ngủ, không phải thật sự muốn nghỉ ngơi mà là sợ anh tiếp tục hỏi, Hình Thiên là người thông minh nhường nào...
Hình Thiên nhìn Mục Uyển, lái xe.
Thời gian từng phút trôi qua, xe Hình Thiên cũng lái mỗi lúc một chậm.
Nhưng có chậm hơn nữa thì cũng vẫn đến điểm cuối cùng.
Anh dừng xe lại, Mục Uyển mở mắt ra, trong lòng vô cùng buồn bã, vành mắt cũng đỏ hoe, không muốn để Hình Thiên nhìn thấy cô khóc: “Hình Thiên, anh đưa em đến đây thôi, em tự đi vào được.”
“Anh đưa em vào.” Hình Thiên nói.
“Không cần đâu, kết cục đã định trước rồi, cuối cùng vẫn phải từ biệt thôi. Em hy vọng anh có thể làm Tổng thống lâu dài để em có thể thông qua tin tức thời sự Quốc tế nhìn thấy anh. Sau này còn có thể bốc phét với đám bạn cấp một của mình đó là chồng trước của em, bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng ngưỡng mộ cho coi.” Mục Uyển nói đùa.
“Anh đưa em vào.” Hình Thiên kiên định nói, xuống xe mở cốp sau lấy vali cô ra.
Anh xách vali rồi đi vào sân bay, hỏi: “Cửa check in nào?”
“Em không cần đến cửa đăng ký, đi đổi vé trước, ký gửi rồi vào phòng chờ.” Mục Uyển giải thích.
“Ừ.” Hình Thiên đã biết, theo sau cô đi đổi vé, Mục Uyển ký gửi hành lý xong nhìn anh: “Anh về đi, sáng nay đi làm đã muộn rồi, bọn họ người nào người nấy cũng đều đợi anh phạm phải sai lầm nhưng chúng ta sẽ không sai.”
Hình Thiên đưa tay ôm Mục Uyển vào lòng: “Bảo trọng.”
“Ừm, anh cũng bảo trọng nhé.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói, cũng không đưa tay ôm lại Hình Thiên, cô sợ không khống chế được cảm xúc của mình mà sụp đổ trước mặt anh.
Hình Thiên buông Mục Uyển ra, Mục Uyển xoay người đi vào phòng chờ, không quay đầu nhìn anh.
Cô mang kính mắt, khăn quàng cổ, khăn quấn đến dưới mắt đã thấm đầy nước mắt.
Hình Thiên là người có nhân phẩm cao, cô tự nhận thấy diện mạo mình cũng không tệ, vẫn còn trẻ, trong năm năm này vẫn luôn là cô chủ động nhưng anh lại chưa từng chạm vào cô.
Anh tôn trọng cô, bảo vệ cô, dùng hành động thực tế làm lời hứa ban đầu.
“Tạm biệt anh, Hình Thiên.”
Lần sau gặp lại, Mục Uyển đã không còn là Mục Uyển nữa mà là Hạng Uyển mang trong mình dòng máu Hạng gia, hoàn toàn thay đổi.
Mục Uyển vào phòng chờ, ngây người ngồi trên ghế, phải đăng ký rồi mà cô vẫn không hề phát hiện, nghe thấy loa phát thanh gọi tên mình, cô mới hoàn hồn, nhanh chóng cầm túi đi đăng ký.
Tiếp viên mặt đất kiểm tra chứng mình thư Mục Uyển rồi mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn cô: “Phu nhân Tổng thống?”
Mục Uyển hơi cười: “Đã không phải nữa rồi.”
Cô đi lên máy bay.
“Phu nhân Tổng thống thật xinh, so với khi xem truyền hình trực tiếp còn đẹp hơn.”
“Tống thống chúng ta cũng đẹp trai, vốn dĩ hai người họ rất xứng đôi.”
“Cô chưa xem truyền hình trực tiếp à? Hình như cô ấy bị người ta tính kế nhưng dáng vẻ khi cô ấy khóc nói bị người ta đổ oan, hãm hại thật xinh đẹp biết bao.”
“Tôi xem rồi, cô ấy còn nói mình không xứng làm phu nhân Tổng thống, tôi nghe mà cũng muốn khóc theo. Aiz, thật hy vọng cô ấy có thể tái hợp lại với Tổng thống đại nhân.’
Mục Uyển ngồi trên ghế, không nghe tiếp viên mặt đất nói chuyện phiếm mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết năm nào tháng nào mới có thể lại tới đây lần nữa, hoặc có lẽ đời này, đây là lần cuối cùng cô ở trên mảnh đất này.
Thời gian trôi đi không thể dừng lại.
Mục Uyển xuống máy bay, vừa ra khỏi sân bay đã có năm người mặc âu phục màu đen, đeo kính râm màu đen đứng trước mặt cô: “Cô Mục, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”