Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1262: Được, Anh Tin Em​




CHƯƠNG 1262: ĐƯỢC, ANH TIN EM
Mục Uyển không nói, có lúc cô sẽ lỡ nhìn thấy anh ta. Hơn nữa, sau này cô phải vào Bộ ngoại giao, có lẽ sẽ phải tiếp xúc nhiều với Hình Thiên, lúc nói, chắc chắn phải nhìn. Cô không thể nào tránh được.
Hạng Thịnh Duật thấy Mục Uyển im lặng, tim lại càng siết chặt, thậm chí có chút đau, giọng nói thêm vẻ khẩn cầu: “Được rồi, em được nhìn, nhưng chỉ là lỡ nhìn phải thôi, không được mắt đối mắt với anh ta quá lâu.” Lúc bọn họ nhìn nhau, anh có thể cảm nhận được tình cảm giữa họ đang tuôn trào, như chỉ muốn bay ngay đến bên đối phương vậy.
Anh đã có được cô rồi, mất đi nữa, anh không chịu nổi, sẽ phát điên mất.
“Được.” Mục Uyển đồng ý, kéo anh vào trong, xin lại nhang từ sư thầy, xếp hàng lại.
Cô không nhìn Hình Thiên nữa, mà chỉ cúi đầu, sau khi đi quanh linh cữu một vòng, quan tài đóng lại, rồi được đưa đến nơi chôn cất của Hoàng gia ở khu Đông, cách khá xa.
Hạng Vũ Thái đi tới trước mặt Hạng Thịnh Duật: “Nhà họ Hạng để cậu đại diện đi là được rồi, cháu nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn tham gia lễ đưa tiễn cuối cùng, cháu phải đi.”
“Cảm ơn cậu út.”
“Không phải phu nhân An Ninh sao? Quốc gia có hai vị phu nhân là chúng ta, theo lễ theo nghĩa thì phải đi tiễn hoàng hậu.” Phu nhân Lan Ninh nói, giọng điệu bình thường, nhưng ánh mắt lại sắc bén.
“Tôi đâu có nói là không đi.” Mục Uyển nói.
“Cô đương nhiên phải đi, Hình Thiên cũng vậy, nghe nói tình cảm lúc trước của hai người rất tốt, luôn được ngưỡng mộ ở nước A, mới ly hôn anh ta chưa tới nửa năm, đúng là cảnh còn người mất.” Phu nhân Lan Ninh cố ý nói.
Hạng Thịnh Duật kéo Mục Uyển đến bên cạnh mình: “Anh đi cùng em.”
Phu nhân Lan Ninh bất ngờ, bà ta bật cười, sắc mặt vẫn khó coi: “Đàn ông không giữ nổi đàn bà, cơ thể còn đây, mà trái tim bay đi từ lâu rồi.”
“Thế nên đây là lí do phu nhân Lan Ninh không kết hôn sao? Thực ra tôi rất thắc mắc, bà không kết hôn, vậy con gái bà từ đâu mà ra, nhặt được à?” Hạng Thịnh Duật nhếch môi, trào phúng nói.
Sắc mặt phu nhân Lan Ninh đanh lại, mở lớn mắt: “Hạng tướng quân không thấy với tư cách là đàn ông, anh mồm mép hơi nhiều rồi sao?”
“Dù là nam hay là nữ, ai cũng thích tám chuyện cả, phu nhân Lan Ninh tuổi cao rồi mà không nhìn ra sao, tôi còn trẻ như vậy, chắc chắn cũng nhìn không thấu rồi, rằng chẳng liên quan gì giới tính cả, mà là tính cách bẩm sinh thôi.” Hạng Thịnh Duật chậm rãi nói,
“Nói đến tài ăn nói, thì Hạng tướng quân đứng thứ hai, chẳng ai dám đứng thứ nhất rồi.” Phu nhân Lan Ninh cố nén giận nói.
“Thường thôi thường thôi, thực ra đây là sự thật, nhưng luôn có một vài người không cần mặt mũi, cứ âm thầm muốn đấu tay đôi với tôi. Tôi vốn lười tính toán, nhưng đã không đấu nổi với tôi rồi, lại còn thích gây phiền phức cho người phụ nữ của tôi. Con người tôi hay bao che khuyết điểm của mình, nhằm vào tôi không được, nhằm vào người của tôi càng không được. Phu nhân Lan Ninh quyền cao chức trọng, phiền bà nói với thuộc hạ và bạn bè bà một tiếng, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, tới lúc đó đừng trách tôi vô tình.” Hạng Thịnh Duật ngả ngớn nói, trông như biếng nhác, lời nói nhẹ như gió, mà ý tứ thì lại cảnh cáo và ám thị rõ ràng.
“Tôi thấy người trẻ đừng nên quá điên cuồng, vậy mới tốt.” Phu nhân Lan Ninh đến nặn ra nụ cười giả cũng chẳng nặn ra được.
“Người già thì được điên cuồng sao? Đấy là không tôn trọng chính mình.” Hạng Thịnh Duật cười, phu nhân Lan Ninh thật sự không muốn nói gì với Hạng Thịnh Duật nữa, chọc giận không nổi Hạng Thịnh Duật, ngược lại chọc giận chính mình.
“Nói cũng có lý.” Phu nhân Lan Ninh nói, quay người, kiêu ngạo rời đi.
Những lời Hạng Thịnh Duật nói, Mục Uyển thực ra rất cảm động. Nhất là câu: Tôi là kẻ thích bao che khuyết điểm, nhằm vào tôi không được, nhằm vào người phụ nữ của tôi càng không.
“Bà ta cố ý dùng kế khích tướng, muốn để anh cùng đi.” Mục Uyển nhắc.
“Ừ, nhưng nếu em đi, anh nhất định cũng phải đi, em không thấy miệng lưỡi bà ta sao? Nếu anh không đi, bà ta bắt nạt em thì sao đây?” Hạng Thịnh Duật vẫn ôm Mục Uyển chưa buông tay.
“Nói như miệng lưỡi em không giỏi vậy, không phải anh nói em nhanh mồm nhanh miệng sao? Đứa trẻ được bảo vệ trong vòng tay cha mẹ, không phải chịu thử thách, càng không được mài giũa, em thấy, dù là ai, không được mài giũa sẽ không cứng cáp và sắc bén đâu.” Mục Uyển nói.
“Vậy thì, cha mẹ không thể quá chiều con, bởi vì rồi sẽ có một ngày cha mẹ già đi, chết trước mặt con, không thể chiều con cả đời được, phải dạy con có trí tuệ và kiên cường, nhưng quan hệ của anh và em không phải kiểu đó, chúng ta lớn như nhau, anh có thể bảo vệ em cả đời, rèn giũa là gì, khổ lắm. Trước kia em chưa từng bị rèn giũa sao, em có thích bị hành hả? Lúc ở bên anh, sao chưa từng phát hiện em có máu tự ngược nhỉ?” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển không muốn dựa dẫm anh, không muốn ỷ lại vào anh. Nhưng phụ nữ là sinh vật kì lạ. Cô không muốn, nhưng nghe anh nói vậy, trong lòng lại thấy rất thoải mái, dễ chịu.
“Cơ thể anh ổn rồi chứ?” Mục Uyển lo lắng hỏi.
“Uống thuốc rồi, nên đỡ nhiều, đâu yểu điệu vậy, giờ anh có thể đánh mười con bò mà chẳng làm sao.” Hạng Thịnh Duật nói.
Hạng Vũ Thái nhìn Hạng Thịnh Duật, lại nhìn Mục Uyển, nhíu mày: “Để cậu gọi xe tới, đưa tiễn theo quy định là không được dùng xe, đường còn dài, cháu có thể nghỉ ngơi trên xe.”
“Cảm ơn cậu út.”
“Thời gian đi đường hơi lâu, cậu cho người chuẩn bị chút đồ ăn, cháu bị bệnh, cần phải bồi bổ, ăn nhiều một chút.” Hạng Vũ Thái nói.
Hạng Thịnh Duật gật đầu.
Bọn họ lên xe, sau khi ra ngoài thì đổi lại xe của mình.
Phủ nhà họ Hạng cách Hoàng cung không xa, đi xe khoảng 10 phút là tới. Hạng Thịnh Duật và Mục Uyển ngồi cùng một chiếc xe. Trên xe chuẩn bị khá chu toàn, còn có phòng bếp riêng. Bận rộn đến giờ, Mục Uyển cũng có chút đói rồi.
Hạng Vũ Thái đưa đồ ăn nóng hổi tới, chủ yếu là món thanh đạm, có canh cá trích, trong canh bỏ mộc nhĩ đen và đậu phụ, thịt xào cà rôt, trứng hấp và thịt viên.
Mục Uyển lấy phần thịt bụng cá đặt vào bát Hạng Thịnh Duật: “Cá tốt cho phục hổi vết thương.”
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, trong lòng ngọt ngào: “Lần này bị thương, tốt thật.”
Mục Uyển trừng anh: “Vậy anh mong được em chăm sóc, hay là anh chăm sóc em?”
Hạng Thịnh Duật hơi ngập ngừng, anh chắc chắn mong mình có thể chăm sóc cô.
“Sau này anh sẽ không để mình bị thương nữa.” Hạng Thịnh Duật hứa.
Mục Uyển thấy Hạng Thịnh Duật như vậy rất đáng yêu, gắp cho anh thêm cá nữa: “Được, em tin anh, ăn xong nằm xuống ngủ một chút, em xem vết thương cho anh rồi bôi thuốc cho.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK