Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 715: Anh Không Đi, Anh Chỉ Muốn Mãi Mãi Ở Bên Cạnh Em.​




CHƯƠNG 715: ANH KHÔNG ĐI, ANH CHỈ MUỐN MÃI MÃI Ở BÊN CẠNH EM.
“Ừ.” Thẩm Diên Dũng bình tĩnh đáp.
Lưu San lau nước mắt.
Trong mắt cô, Thẩm Diên Dũng là một người ngang bướng, mạnh mẽ, khi ở trước mặt cô thì hay cười, có lúc rất đáng ghét, nhưng tóm lại là đối với cô rất tốt, chiều chuộng cô, bao dung với cô.
Anh hiện tại khiến cho cô cảm thấy ưu thương, tinh thần giảm sút đến tồi tệ.
“Đừng sợ, không sao, em bằng long bị cầm tù cùng anh cả đời.” Lưu San nói, cảm thấy bi thương, bịt miệng khiến cho bản thân không khóc ra thành tiếng.
Thẩm Diên Dũng cười, anh rất vui.
“Anh còn cười được, đều tại em, nếu em không để anh đối phó với Nam Cung Nguyệt, anh sẽ không để Hoa Tiên hại cô ấy, nếu Nam Cung Nguyệt vẫn còn tốt, thì sẽ không phát sinh ra nhiều chuyện sau này như vậy, nhưng vì em mà anh mới rơi vào cảnh ngộ ngày.” Lưu San tự trách.
“Người phụ nữ của anh bị ức hiếp, anh nếu như không vì cô ấy mà lộ diện thì có phải là không xứng với cô ấy rồi hay sao, nếu đã như vậy cũng không cần phải buồn, anh sẽ không để bản thân nguy hiểm tính mạng, có người tình bên ngoài ở nước anh chỉ có trách nhiệm đạo đức chứ không có trách nhiệm pháp luật, anh không chết được đâu.
“Nhưng anh giam Nam Cung Nguyệt, còn định giết bọn họ, tội danh này không nhỏ đúng không?” Lưu San hỏi.
“Là anh giam cô ta, nhưng không phải là anh ra lệnh giết hay không, mà là lệnh của Hoa Tiên , em đi ra nước ngoài một thời gian trước đã, anh sẽ đưa Đại Bối đến bên cạnh em, thẻ cũng đưa cho em, mật mã là sinh nhật của em.”
“Nếu em đi rồi thì anh sẽ ra sao? Em không đi.”
“Em không đi thì còn nguy hiểm hơn anh.”
“Em không giết người, lại không phạm tội, sao em lại càng nguy hiểm được cơ chứ.”
“Bởi vì vì em mà Nam Cung Nguyệt bị phạt, vì em mà Hoa Tiên chịu uất ức, bên nước M ngoài mặt sẽ không làm gì em, những sẽ có người núp trong bóng tối đối phó với em, sau này anh nhất định sẽ bảo vệ em, còn bây giờ em ngoan một chút đừng khiến anh lo lắng.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
“Em không muốn đi, em muốn ở cùng anh.”
“Cậu ở bên cạnh anh ấy sẽ khiến cho người dân ở nước này càng phản cảm, sẽ càng đồng tình với Hoa Tiên, cậu như vậy sẽ càng hại đến anh ấy.” Bạch Nguyệt chen vào.
“Tớ nhất định phải đi sao? Tại sao tớ phải đi, tại sao? Tớ không muốn đi.” Lưu San khóc nói, ngồi bệt xuống đất khóc, không muốn Thẩm Diên Dũng buồn, cô liền cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt có thể hiểu được tâm trạng của cô, cô hiện tại nhất định sẽ rất buồn, đau lòng, bất lực, sợ một khắc sau sẽ là phân li.
Cho nên chỉ hy vọng thời gian này trôi qua chậm một chút, thời gian dừng lại chút thôi cho cô có thể ở bên cạnh anh.
Cũng giống cô trước đây với Cố Lăng Kiệt, cô không dám tin cũng không muốn tin, không dám đối mặt đến mức nguyện ý dừng lại ở dây phút ôm xác của anh, ít nhất, lúc này dù là bi thương nhưng hai người vẫn ở bên nhau.
Cô vẫn có thể ôm anh.
Lưu San khóc đến đau lòng, Bạch Nguyệt muốn an ủi cô, nhưng cô cũng buồn, cô ngước lên nhìn về phía xa xăm, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô từ trước đến nay đều không muốn người khác thương hại, bởi vì tự vậy sẽ ảnh hưởng đến lòng tự tôn của cô.
Nhưng bây giờ, cô thật sự cảm thấy bản thân rất đáng thương, đáng thương đến nỗi oán trách ông trời bất công với cô, khiến cô bất lực không biết nên làm sao.
Cô đấu đá với người khác, đấu đá trên quan trường, nhưng lại không thể đấu lại được với ông trời, đấu lại được với vận mệnh.
Thầy bói từng nói cô quá chấp niệm thì vận mệnh của cô sao có thể không nặng được cơ chứ.
Cô chỉ cảm thấy sự tàn nhẫn của thế giới, trong mắt của cô đã không có cái gì gọi là ánh sáng đẹp đẽ nữa rồi.
“Chúng ta đi thôi, phải đi thôi.” Bạch Nguyệt áp chế cảm xúc nói.
Lưu San bắt lấy tay Bạch Nguyệt: “Chúng ta có thể cùng đi không? Cùng đi đến nước D, có cậu bên cạnh, tớ mới có tự tin sẽ được trùng phùng với Thẩm Diên Dũng.”
Cô không muốn nói với Lưu San, sau khi đưa Lưu San đi, cô sẽ đi cùng với Cố Lăng Kiệt.
Lưu San vừa mới phải li biệt với người mình yêu, nếu cô biết bạn thân nhất của cô ấy cũng phải chết, sợ rằng cô không vực dậy nổi mất.
Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn Lưu San: “Thẩm Diên Dũng nhất định sẽ nghĩ cách về bên cạnh cậu, cậu chỉ cần đợi, cố gắng nuôi dưỡng con của hai người thật tốt là được rồi.”
“Tại sao cậu không đi với tớ?” Lưu San không hiểu, khóc đến thương tâm.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Trừ câu này ra, cô không biết nên nói gì nữa.
Không có Cố Lăng Kiệt, cô sống cũng không bằng chết.
Cô đến nước D, cô sợ cô sẽ chết trước mặt cô ấy, điều này đối với Lưu San là một đả kích quá nặng nề.
“Xin lỗi.” Bạch Nguyệt vẫn chỉ có thể thốt ra câu này, giữ lấy đầu cô, chạm trán mình vào trán cô, nói: “Ít nhất chỉ cần sống tiếp, nhất định sẽ có ngày được đoàn tụ, vì ngày đó, cậu phải sống cho thật tốt.”
Lưu San không nói nên lời, chỉ biết khóc, khóc đến tê tâm phế liệt.
Cô biết cô ở lại đây chỉ là gánh nặng thêm cho Thẩm Diên Dũng, cô nên đi.
Trên đường về, Lưu San khóc đến cạn nước mắt, đôi mắt đỏ sưng, ngơ ngác nhìn ra ngoài.
Bạch Nguyệt liên lạc với Alan.
“Hình như mỗi lần liên lạc với anh đều là muốn nhờ anh giúp đỡ.” Bạch Nguyệt nói.
“Việc của em, anh rất sẵn lòng, nói đi, chỉ cần anh có thể làm được anh sẽ làm.” Alan nói.
“Anh còn nhớ Lưu San không? Trước đây em nhờ anh giúp cho cô ấy đi nước D, lần này, cũng lại muốn nhờ anh giúp cô ấy đi nước D.”
“Không vấn đề, bây giờ cô ấy ở đâu?”
Vẫn ở nước A, tối sẽ bay đến nước Anh, phiền người của anh đến sân bay đón cô ấy, đưa cô ấy đến nước D, sau đó giúp cô ấy lấy một thân phận mới, em hy vọng cô ấy có thể an toàn tuyệt đối.”
“Không thành vấn đề, anh biết nên làm thế nào.” Alan khẳng đinh,
Bạch Nguyệt im lặng.
Cô nợ Alan quá nhiều, kiếp này có lẽ không thể nào trả hết được.
“Alan, cảm ơn anh.”
Alan cười nói: “Không cần cảm ơn.”
Bạch Nguyệt cúp điện thoại.
Sau khi về, cô giúp Lưu San thu dọn hành lí, bắn vào tài khoản Lưu San ba mươi tỷ đồng.
“Cậu đừng tiễn tớ, cậu đang mang thai, sẽ mệt mỏi đấy.” Lưu San mắt đỏ hồng.
“Không quan trọng, đã qua ba tháng rồi, tớ tiễn cậu.” Bạch Nguyệt cười nói.
Lần này có lẽ là lần cuối cùng gặp mặt giữa bọn họ, cô phải trận trọng thời gian ở bên cạnh người bạn này.
“Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn là chị em tốt.” Lưu San vừa ổn định tinh thần lại kích động lên, rơi nước mắt nói.
“Được, chúng ta đời đời kiếp kiếp làm chị em tốt.” Bạch Nguyệt đáp.
Bọn họ cùng ngồi xe đến sân bay.
Lưu San thút thít, líu ríu kể chuyện quá khứ chuyện lý thú của bọn họ, Bạch Nguyệt yên tĩnh bên cạnh.
Còn rất nhiều lời muốn nói nhưng thời gian không cho phép.
Lưu San sắp phải checkin rồi: “Tiểu Bạch, cậu sẽ đến thăm tớ chứ?”
“Đợi cậu tìm được chỗ ở, gửi cho tớ địa chỉ của cậu, tớ sẽ gửi thư cho cậu.” Bạch Nguyệt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK