Chương 538: Tiểu Nguyệt Trở Về
CHƯƠNG 538: TIỂU NGUYỆT TRỞ VỀ
Bạch Nguyệt nhắm mắt lại suy nghĩ, cô có cảm giác rất lạ, không hiểu vì sao nhưng lại thấy buồn và sợ khi nghĩ đến đáp án. Nhưng cô nhất định phải biết được đáp án mới yên tâm. Xe chạy lòng vòng khiến cho Bạch Nguyệt cũng không rõ là mình đang đi đường nào nữa, nhưng cô lại thấy con đường này rất quen thuộc.
Nếu như không phải là Cố Lăng Kiệt, lẽ nào là Cố Thanh Hùng?
Bạch Nguyệt ôm chặt lấy anh ta, dựa vào lưng nghe rõ tiếng tim đang đập mạnh của người đàn ông ngồi trước.
“Tiểu Nguyệt, đừng nghi ngờ nữa, anh yêu em.” Hình Thiên nói.
Bạch Nguyệt không đáp, lẳng lặng nhắm mắt. Đôi lúc cô biết rõ là không nên, nhưng vẫn có chút lo sợ nên mạch suy nghĩ bị rối loạn.
Hình Thiên thở dài. Nửa tiếng sau thì xe dừng lại.
Bạch Nguyệt mở mắt thấy bên trong là một căn phòng nhỏ vẫn đang sáng đèn. Bạch Nguyệt rất ngạc nhiên, Hình Thiên mở cửa rồi Bạch Nguyệt bước xuống xe.
“Ba.”
Bạch Nguyệt nghe thấy tiếng của Cố Minh Bảo, rồi cô chậm rãi bước qua nơi phát ra tiếng của Cố Minh Bảo. Lúc ấy, Cố Minh Bảo cũng nhìn thấy Bạch Nguyệt, anh mắt tỏ ra khó chịu, không quay mặt lại.
Bạch Nguyệt cũng nhìn thấy Cố Minh Bảo, bác sĩ, giáo sư, bảo mẫu và còn có một bé gái. Cô không biết bé gái đó là ai.
“Giúp tôi và Tiểu Bảo lấy máu.” Hình Thiên nói với bác sĩ rồi ngồi xuống ghế giơ tay ra. Bác sĩ nghe theo lời anh lấy kim tiêm rút một ít máu từ ngón tay của Hình Thiên. Lấy xong liền đưa ống đựng máu cho Bạch Nguyệt. Bác sĩ cũng làm tương tự như vậy với Tiểu Bảo, đưa toàn bộ ống xét nghiệm cho Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt cầm hai ống máu trên tay, hiểu rõ ý của Hình Thiên.
“Em đích thân cầm ống nghiệm đi tìm một người thân cận giúp em xét nghiệm sẽ yên tâm hơn. Hôm nay anh phải cùng Tiểu Bảo làm xong bài tập rồi mới đưa em về nhà, nên không đi cùng em được.” Hình Thiên nói với Bạch Nguyệt.
“Xin lỗi anh.” Bạch Nguyệt đáp.
“Anh đã nói rồi mà, anh không trách em. Em làm như vậy cũng đúng, như vậy ít nhất sẽ không có ai dám giả mạo anh.”
Nhìn Hình Thiên giúp Tiểu Bảo kiểm tra bài tập, Bạch Nguyệt liền nhớ tới Tiểu Diễn, nhưng với tình hình hiện tại thì để Tiểu Diễn trở về là điều quá nguy hiểm.
Nửa tiếng sau, Hình Thiên đưa Bạch Nguyệt về nhà. Cả hai đều im lặng khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề. Bạch Nguyệt liền thở dài một tiếng rồi cất tiếng hỏi phá vỡ đi bầu không khí u ám: “Cô bé đó là ai vậy?”
“Con gái người chiến hữu của anh, bố mẹ bé đều đã mất, ông bà nội cũng bệnh tật mà qua đời rồi, con bé ở nhà của … bị bắt nạt, ức hiếp, nên anh đưa về đây. Con bé ở đây một mặt có thể chơi cùng Tiểu Bảo, giúp Tiểu Bảo đỡ cô đơn, mặt khác để tiện cho anh chăm sóc con bé. Hiện tại là thời kì …, nên phải giấu chúng ở đây, bọn người của Thịnh Đông Quang khi tìm thấy Tiểu Bảo nhất định sẽ nghĩ anh là Cố Lăng Kiệt.” Hình Thiên giải thích.
“Ừm”.
“Trực tiếp tấn công Thịnh Đông Quang, em rất gan dạ, nhưng như vậy sẽ dễ gặp nguy hiểm. Anh đã cho người theo sát bảo vệ em, lần sau đừng làm như vậy, anh sẽ rất lo lắng.”
“Thẩm Diên Dũng không cho em vào vùng quân chiếm đóng và nội các nên em có chút kích động. Hơn nữa, người của chúng ta ở chỗ Thịnh Đông Quang không an toàn. Tô Khánh Nam ở bên phục dịch cho Thịnh Đông Quang lâu như vậy mà cũng không nắm được sơ hở của ông ta. Người của ta cũng ở trong thế khó, dứt khoát là nên thực hiện kế hoạch. Em sẽ sử dụng sự công kích của dư luận, ít nhất cũng khiến hắn mất chức.”
“ Lúc hắn còn đương nhiệm, ít nhất ông ta vẫn còn lo lắng mà giữ uy tín, thanh danh, em khiến ông ta mất chức, không sợ ông ta bị dồn vào đường cùng mà làm bậy sao.”
“Ông ta bị dồn vào đường cùng, chúng ta mới có cơ hội ra tay, em sẽ đợi lúc ông ta phạm sai lầm.” Bạch Nguyệt cứng rắn nói.
“Như vậy quá nguy hiểm.”
“Em không sợ, em chỉ muốn sớm được ở bên cạnh anh. Những người chết không rõ nguyên nhân ở trên thế giới có rất nhiều, chết vì động đất, chết vì tai nạn giao thông, chết vì bệnh tật,… em cũng có thể là một trong số đó.”
Hình Thiên đột nhiên phanh xe lại, giận giữ nói với Bạch Nguyệt: “Anh không cho phép em chết.”
Bạch Nguyệt nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Hình Thiên liền nói: “Sao có thể chứ, anh cho nhiều người bảo vệ em như vậy, em có thể gặp chuyện gì được?”
“Sau này làm những việc như vậy thì phải bàn bạc với anh trước, không được tự làm một mình. Ngoài ra, việc của bên người làm vệ sinh em không phải lo, anh sẽ khiến họ đứng về phía chúng ta trong một tháng.”
“Ừm ừm, em biết rồi” Bạch Nguyệt mỉm cười.
“Thực sự muốn ở bên em.” Hình Thiên ngập ngừng.
Nhưng hôm nay thì không được, anh mà ở bên Bạch Nguyệt thì khi có kết quả xét nghiệm là cha con, cô ấy sẽ không tin.
“Sẽ nhanh thôi, khi giải quyết ổn thỏa việc của Thịnh Đông Quang,chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Được, em ngồi chắc nhé, chúng ta khởi hành.” Hình Thiên lái xe đi.
Bảy giờ sáng sau khi thức dậy, Bạch Nguyệt ngay lập tức kiểm tra, không có ai động đến ống xét nghiệm. Cô đánh răng rửa mặt rồi mở cửa gọi lớn: “ Lâm Thư Lam”. Nhưng không có ai đáp lại. Cô đột nhiên nhớ ra là mình đã bảo Lâm Thư Lam đi theo dõi Thu Đình.
Bạch Nguyệt liền gọi điện cho Lâm Thư Lam: “Cô đang ở đâu?”
“Tôi đang ở khách sạn quốc tế của thành phố A, Thu Đình từ lúc vào phòng trọ tới giờ vẫn chưa thấy ra ngoài, tôi cũng đã bảo người bên Thiên nhãn hộ trợ, không hề thấy cô ta ra khỏi phòng và cũng không có ai đi vào phòng cô ta.” Lâm Thư Lam báo cáo.
“Không cần theo dõi nữa, mau về nghỉ đi” Bạch Nguyệt nói.
Lâm Thu Lan: “… Tôi và Trương Tinh Vũ thay phiên nhau quan sát nên không mệt.”
“Cô cậu đã theo dõi một ngày rồi, nếu còn tiếp tục bám theo cô ta nhất định sẽ biết. Những gì mà cô ta muốn cho chúng ta thấy chẳng có chút ý nghĩa gì cả. Mau quay về nghỉ ngơi đi.”
“Dạ được, vậy bây giờ chúng tôi sẽ quay về.”
Bạch Nguyệt cúp máy rồi kêu thị vệ đưa cô đến bệnh viện, nhờ mối quan hệ với Lâm Tiến mà cô trực tiếp được vào phòng xét nghiệm quan sát các bác sĩ tiến hành xét nghiệm, nửa tiếng sau có kết quả.
Cô xem kết quả xong liền nhẹ nhõm thở dài một tiếng. Kết quả giám định là quan hệ cha con thân thích. Chắc là do cô ấy quá mệt, có quá nhiều việc phải giải quyết nên mới nghĩ ngợi lung tung. Cũng may, may mắn rằng anh ấy chính là Cố Lăng Kiệt.
Bạch Nguyệt lẳng lặng không nói gì, cô chỉ mỉm cười rồi bước lên xe, nhìn ra ngoài cửa kính, bỗng có một bóng người lướt qua, trông giống như …Lưu San. Bạch Nguyệt liền vội vã mở cửa xe đuổi theo bóng người ban nãy, nhưng đã không thấy đâu nữa.
Lẽ nào là nhầm lẫn?
Bạch Nguyệt liền gọi điện cho Lâm Tiến: “Giúp tôi một việc, tra hộ tôi xem khu vực gần bệnh viện ban nãy, có phải là Lưu San ….?”
Bạch Nguyệt bối rối, kích động đến mức nói lộn xộn.
“Bây giờ tôi sẽ gửi ảnh của Lưu San cho anh, nếu như đúng là Lưu San thì giúp tôi theo dõi tung tích của cô ấy.”
“Được.”
Bạch Nguyệt tìm ảnh của Lưu San trong máy gửi qua cho Lâm Tiến. Cô ấy sốt ruột cứ đi qua đi lại không đứng yên được một chỗ.
Lâm Tiến liền gọi tới: “Đúng là Lưu San, cô ấy đang lên xe đi về hướng đường Vũ Di, tôi sẽ gửi định vị của cô ấy qua điện thoại cho cô.”
Bạch Nguyệt vui mừng liền vội vã lên xe, đưa điện thoại cho vệ sĩ nói: “Đuổi theo cô ấy.”