Chương 1016: Sức Quyến Rũ Của Cô Cũng Không Nhỏ, Ha Ha
CHƯƠNG 1016: SỨC QUYẾN RŨ CỦA CÔ CŨNG KHÔNG NHỎ, HA HA
Mục Uyển cũng nhếch miệng, bắt chước anh tỏ vẻ bí hiểm: "Hình Thiên là người rất có tinh thần trách nhiệm. Bây giờ anh ấy tốt với tôi, là vì anh ấy nghĩ rằng đã hại tôi, nếu biết tôi bị anh cưỡng ép, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy có lỗi với tôi, sẽ đối xử với tôi tốt hơn, anh cảm thấy thế nào?"
Hạng Thịnh Duật ôm eo Mục Uyển, kéo cô đến bên cạnh, từ trên cao nhìn cô, gần như nghiến răng nghiến lợi, nghiêm trang nói: "Tôi cảm thấy em muốn chết."
Mục Uyển đẩy anh ra, nhưng không đẩy được.
Cô cũng biết sức mình căn bản không đánh lại anh, cụp mắt: "Anh biết tại sao con người lại muốn chết không?"
"Cái gì?"
"Bởi vì chứng minh mình còn sống, nên đi ăn cơm đã, ăn cơm xong, anh nên đi đâu thì đi chỗ đó, nếu không lát nữa mẹ anh tới mà nhìn thấy anh đang ở đây lại cho là tôi cám dỗ con trai của bà ta." Mục Uyển khiêu khích.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: "Ai nói không phải chứ?"
"Vậy ngài Hạng, anh bị cám dỗ sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
Hạng Thịnh Duật không nói gì, chỉ quan sát cô, không trả lời.
Mục Uyển cười: "Sở Giản và Sở Nguyên đều nói anh thích tôi, anh không thật sự thích tôi chứ?"
"Tôi chỉ thích người phụ nữ yêu tôi, em yêu tôi sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại cô.
Mục Uyển cười nhạo: "Tình yêu của phụ nữ à, anh quan tâm sao, cần sao? So với dã tâm của anh thì những thứ đó còn không bằng ngọn cỏ nhỏ ven đường đấy."
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lạnh hơn: "Xem ra trong đầu em mọc đầy cỏ nhỉ."
Mục Uyển giãy dụa, đẩy anh ra.
Vài phút mà anh cũng có thể khiến cô tức giận.
Nhưng Hạng Thịnh Duật vẫn không buông cô ra.
Hắc Muội bưng đồ ăn ra, nhìn thấy Hạng Thịnh Duật đang làm khó Mục Uyển, tức giận đặt bát lên mặt bàn, không vui gọi: "Ăn cơm thôi."
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, nhìn Hắc Muội.
Hắc Muội cảm nhận được ánh mắt đầy ác ý của anh, cô ôm cún con đang gặm thảm trên mặt đất lên, vỗ vỗ đầu nó: "Em cắn sai đồ vật rồi."
Hạng Thịnh Duật buông lỏng Mục Uyển ra, lạnh lùng nhìn Hắc Muội: "Người giúp việc này của em có vẻ rất thú vị đấy."
Khi Hạng Thịnh Duật nói thú vị, chắc chắn là chuyện không tốt.
"Cô ấy mới mười lăm tuổi, anh đừng chấp nhặt với cô ấy." Mục Uyển đề phòng nói.
"Một năm nữa là mười sáu tuổi rồi."
"Mười sáu tuổi cũng là vị thành niên."
Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển: "Em đang suy nghĩ gì, em sẽ không cảm thấy tôi có ý gì với cô ta chứ, tôi thấy cô ta rất gai mắt."
Bị anh coi trọng mới là chuyện kinh khủng, được không?
Cô vừa thở dài một hơi, đã nghe Hạng Thịnh Duật tiếp tục nói: "Sở Nguyên chắc chắn sẽ thích loại nhóc con này, cô ta còn có võ công, hai người đó cũng có thể luận bàn một chút."
"Sở Nguyên ba mươi tuổi rồi đấy, anh cảm thấy thích hợp sao? Hắc Muội mới mười lăm thôi." Mục Uyển lập tức bác bỏ.
"Giữ ở bên cạnh nuôi ba năm, bồi dưỡng tình cảm một chút cũng tốt, đỡ ở bên cạnh em, quá gai mắt. Loại nhóc con này, không nếm trải chút thì cũng không biết bản thân mình đã đắc tội ai."
"Không được, bên cạnh tôi chỉ cần mình cô ấy."
"Tôi sẽ sắp xếp người biết nghe lời cho em."
"Là nghe lời anh, hay nghe lời tôi." Mục Uyển tức giận: "Tôi chỉ cần cô ấy."
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lạnh hơn, giọng nói cũng lạnh lẽo: "Bởi vì cô ta là do Hình Thiên đưa tới sao."
"Bởi vì cô ấy tốt với tôi, dù biết đi theo tôi có thể nguy hiểm đến tính mạng. Tôi đã bảo cô ấy đi, nhưng cô ấy vẫn là trở về, nói chỉ cần cô ấy còn sống thì sẽ không để tôi xảy ra chuyện, dù là người bên cạnh anh, có mấy ai có thể nỗ lực vì anh như vậy? Tôi không quan tâm cô ấy là ai đưa tới, mà chỉ quan tâm cô ấy là Hắc Muội như vậy." Mục Uyển đường hoàng nói.
"Tôi biết rồi, em kích động cái gì chứ, tôi vẫn có thể đáp ứng chút yêu cầu đó của em, ăn cơm đi." Hạng Thịnh Duật nhếch môi, đi tới bàn ăn.
Mục Uyển quay đầu nhìn Hắc Muội.
Hắc Muội không yên lòng ôm cún con nhìn về phía cô.
Nếu có thể, cô thật muốn đưa Hắc Muội an toàn rời khỏi đây.
Cô ngồi xuống trước bàn ăn.
Hạng Thịnh Duật nếm thử một miếng rau cải, rồi lập tức buông đũa xuống.
Mục Uyển liếc nhìn anh, rồi cũng nếm thử một miếng rau cải, hương vị cũng khá tốt mà, không hề khó ăn.
Cô lại ăn thêm một miếng nữa, xem như không nhìn thấy ánh mắt Hạng Thịnh Duật, say sưa ăn ngon lành.
Sắc mặt Hạng Thịnh Duật càng ngày càng kém, nhưng Mục Uyển lại cảm thấy tâm trạng rất tốt, mỉm cười.
"Em cười cái gì?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Không có gì." Mục Uyển đáp lại.
"Thức ăn như thế này đến chó nhà tôi còn không ăn."
Mục Uyển khẽ gật đầu, đáp lấy lệ: "Ừ."
"Vậy mà em vẫn ăn được ư?" Hạng Thịnh Duật cao giọng.
"Nhà cao cửa rộng rượu thịt ôi, cũng có người chết đói trên đường, người quen ăn sơn hào hải vị tất nhiên không ăn nổi cơm rau, nhưng người ba ngày chưa được ăn cơm thì một cái bánh bao cũng rất thỏa mãn rồi, chỗ tôi sao so được với đầu bếp của anh."
"Em đi làm cho tôi cơm rang trứng đi."
"Không có trứng."
"Cơm rang." Hạng Thịnh Duật hạ thấp yêu cầu.
Mục Uyển liếc nhìn anh, trước mặt anh có một bát cơm, nên cô cũng không thể nói là không có cơm.
Cô đi vào bếp, làm cho anh bát cơm rang xì dầu đơn giản, cô bưng ra, đặt trước mặt anh.
Hạng Thịnh Duật ăn một miếng, nhưng không hề tỏ ra ghét bỏ, mà còn ăn hết cả bát cơm rang xì dầu.
Mục Uyển khó hiểu nhìn anh.
Hạng Thịnh Duật thật đúng là người kỳ lạ, rõ ràng rau cải ngon hơn cơm rang nhiều, nhưng anh không ăn rau cải mà lại ăn cơm rang.
Ăn xong, anh cũng không ở lại chỗ cô thêm nữa mà đi luôn.
"Anh ta bị bệnh sao? Còn định đưa em cho Sở Nguyên, em cảm thấy Sở Giản tốt hơn Sở Nguyên nhiều." Hắc Muội phàn nàn.
Mục Uyển: "…"
"Lát nữa tôi đi hoàng cung." Mục Uyển nói.
Hắc Muội vui mừng: "Vậy chị có thể gặp ngài tổng thống rồi."
Nghĩ đến Hình Thiên, Mục Uyển nhếch miệng mỉm cười, gật đầu.
"Quá tuyệt vời, để em trang điểm cho chị nhé, giờ vẫn còn kịp." Hắc Muội nói xong thì kéo Mục Uyển vào phòng.
Mục Uyển cũng không phản đối, nhưng Hắc Muội cũng không giỏi trang điểm lắm, nên cô vẫn tự mình làm.
Hắc Muội chọn cho cô một chiếc váy màu vỏ quýt.
Nhìn rất rực rỡ.
Mục Uyển cất chiếc váy đó đi, rồi lấy ra một chiếc váy dạ màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu nâu nhạt.
"Chị, cái váy này có vẻ hơi già." Hắc Muội bất mãn nói.
Mục Uyển mỉm cười, cô biết chứ, nhưng Hình Thiên thích phụ nữ chững chạc, thành thục, hơn nữa tuổi của họ chênh lệch khá nhiều, nên cô luôn có thói quen ăn mặc phù hợp với anh: "Cứ như vậy đi."
"Vâng, được ạ."
Tầng dưới rất náo nhiệt.
Mục Uyển vừa đi xuống đã nghe thấy Hạng Kim Thu ngồi ở trên ghế sô pha, phàn nàn với Hạng Tuyết Vi: "Kịch Bình Tân thì có gì đáng xem mà anh ba cứ bắt chúng ta đi, chả thú vị chút nào."
"Vào hoàng cung xem kịch là vinh dự, cả nhà họ Hạng chúng ta cũng chỉ có năm mươi vé, cô không đi, thì còn rất nhiều người muốn đi đấy." Hạng Tuyết Vi trầm giọng nói.
Hạng Kim Thu mím môi, liếc mắt nhìn thấy Mục Uyển đi xuống, cô ta ghé đầu lại Hạng Tuyết Vi, khẽ nói: "Người con gái này của chị thật lợi hại, bản lĩnh quyến rũ đàn ông không hề nhỏ."