Chương 414: Không Cho Phép Tức Giận, Không Cho Phép Lại Rời Đi.
CHƯƠNG 414: KHÔNG CHO PHÉP TỨC GIẬN, KHÔNG CHO PHÉP LẠI RỜI ĐI.
Lúc cô đặt tên, cô không nghĩ tới chuyện đó, cô chỉ cảm thấy cái tên Tiểu Việt này nghe rất rực rỡ.
Chẳng qua, cô đúng là luôn yêu anh tha thiết.
Khóe miệng Bạch Nguyệt hơi cong lên, tay cô nhẹ nhàng khoác lên ngang hông anh: “Sau này chúng ta đều tốt.”
“Ừ, sẽ rất tốt.”
“Em đi nấu cơm, lúc nào xong em sẽ gọi anh.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
“Anh ở trong phòng làm việc, buổi chiều chúng ta đi đăng ký kết hôn.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Trong mắt Bạch Nguyệt lóe lên dao động.
Còn nhớ lần trước, lúc kết hôn, hai người bọn họ đều rất vui vẻ. Ngày kết hôn, Chu Hân Ly trở về, để lại cho cô đau khổ, đến mức khiến cho bệnh tình của cô không thể nào khống chế nữa mà bộc phát.
Bây giờ, bệnh tâm thần của cô đã được khống chế, thế nhưng trong lòng cô vẫn còn sợ hãi: “Anh có dự định nói cho ba mẹ anh biết không?”
“Chuyện này tùy thuộc vào em, em muốn để cho bọn họ biết anh liền kể cho bọn họ biết, em không muốn để cho bọn họ biết, anh sẽ vĩnh viễn không để cho bọn họ biết, cho dù có con, cũng chỉ là con của chúng ta.” Cố Lăng Kiệt hứa hẹn.
Bạch Nguyệt rất cảm động, trong ánh mắt mông lung có một lớp sương mù rất mỏng.
Cố Lăng Kiệt luôn đặt cô ở vị trí thứ nhất, cô có thể cảm nhận được, anh thật lòng quan tâm cô.
Cô đã từng không muốn nhận tổ quy tông, bởi vì cô sợ mình sẽ làm thay đổi quỹ đạo cuộc sống của người khác.
Thế nhưng hiện tại, nếu như cô đã muốn cùng Cố Lăng Kiệt ở bên nhau, thân phận trẻ mồ côi của cô cách anh quá xa, cho dù bọn họ có quyết tâm ở bên nhau, thế nhưng đây không chỉ là chuyện riêng của hai người, đây là chuyện của hai gia đình.
Cô cần một thân phận có thể diện, làm bớt đi rào cản giữa hai người.
Chỉ là không biết ngài Đường có phải là ông ngoại cô hay không.
Cô đã thay tủy xương, dưới tình huống bình thường, DNA bên trong tủy xương, máu và hệ thống miễn dịch đã xảy ra thay đổi, những bộ phận khác ví dụ như khí quản, DNA trên cơ bắp sẽ không thay đổi, đến lúc đó, có lẽ dùng máy móc có thể lấy ra.
Đúng, có lẽ DNA trong trứng không thay đổi, đến lúc đó có thể dùng nó để giám định quan hệ họ hàng, ngoài ra còn có thể thụ tinh trong ống nghiệm, như vậy cơ hội cứu được Tiểu Diễn cũng lớn hơn.
“Em đang suy nghĩ gì thế?” Cố Lăng Kiệt nhìn thấy cô suy nghĩ thất thần, hỏi.
“Cố Lăng Kiệt, em đang nghĩ, tỉ lệ thụ thai rất thấp, chúng ta có thể thông qua phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm để mang thai, chúng ta sinh mấy đứa, như vậy Tiểu Diễn có thêm nhiều cơ hội được cứu hơn.” Bạch Nguyệt đề nghị.
“Tiểu Bảo được sinh ra bằng cách này, thằng bé có vẻ như không có vấn đề gì.”
“Nếu như người người đều dùng cách này để có con, thế giới không phải sẽ xáo trộn sao.”
Bạch Nguyệt giữ chặt cổ tay Cố Lăng Kiệt: “Chúng ta vì cứu Tiểu Diễn, cho nên mới bất đắc dĩ làm như thế, hơn nữa, chúng ta vẫn dùng phương pháp tự nhiên để thụ thai, dù sao nhiều thêm mấy đứa bé cũng không phải nuôi không nổi, đúng không?”
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt sâu xa nhìn cô: “Tiểu Nguyệt, hứa với anh, cho dù có xảy ra chuyện gì, em không được rời khỏi anh, cũng không được tức giận.”
“Ừ?” Bạch Nguyệt nhìn ánh mắt anh, một dự cảm bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cô.
“Tiểu Diễn không bị bệnh.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt ngẩn người, cô buông lỏng cổ tay Cố Lăng Kiệt, quan sát ánh mắt anh.
Trên mặt anh có mấy phần không được tự nhiên: “Anh không làm thế, em nhất định sẽ rời khỏi anh đi thật xa, có lẽ sẽ vĩnh viễn rời đi.”
“Anh lừa em.” Bạch Nguyệt hiểu rõ.
Chẳng trách, anh để Tiểu Diễn ở nước ngoài, không cho cô gặp Tiểu Diễn.
Cô nhất thời tức giận, đấm vào bờ vai Cố Lăng Kiệt một cái: “Anh có biết em lo lắng nhiều như thế nào không? Anh còn lừa em, không cho em chăm sóc Tiểu Diễn, Cố Lăng Kiệt, anh làm như vậy rất quá đáng.”
Cố Lăng Kiệt nắm chặt nắm đấm của cô, đặt ở trong lòng bàn tay mình, nắm thật chặt, bấc đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ em không quá đáng ư? Em nhìn thấy anh nhưng lại giả bộ như không nhìn thấy, cho dù gặp nhau trên đảo hoang, em lập tức nghĩ đến chuyện rời đi.”
“Có phải anh vẫn luôn chuẩn bị để em sinh đứa nhỏ ra không?”
“Sinh con, đây không phải là mục đích của anh, thế nhưng vì giữ em ở lại, anh dự định vẫn sẽ nói tủy của đứa nhỏ không phù hợp.” Cố Lăng Kiệt thẳng thắn nói.
Bạch Nguyệt rút tay mình ra, quay mặt đi.
Cố Lăng Kiệt ôm cô từ phía sau lưng: “Anh không biết mình phải làm gì, em không chịu cùng anh ở bên nhau, lúc đối mặt với anh, em còn có dự định khác, em không định nói cho anh biết. Cho dù anh tức giận, nhục nhã hay làm tổn thương em, em vẫn quyết tâm muốn rời đi.
Bạch Nguyệt, lúc chúng ta ở bên nhau, chúng ta vẫn còn còn trẻ, bây giờ chúng ta sắp bước vào tuổi trung niên, cuộc sống ngắn ngủi được mấy lần mười năm, anh không muốn lãng phí thời gian vô vị đi đuổi theo, chúng ta hãy vui vẻ ở bên nhau.”
Bên tai Bạch Nguyệt nghe thấy giọng nói của anh, cô dần dần bình tĩnh lại.
So với Cố Lăng Kiệt, cô làm ra nhiều chuyện sai lầm hơn, cho người ta cơ hội để sửa sai, bản thân cũng thấy dễ thở hơn.
Cô không tức giận Cố Lăng Kiệt, Bạch Nguyệt xoay người ôm Cố Lăng Kiệt, đầu tựa vào lồng ngực anh: “Vậy anh có thể để Tiểu Diễn về nhà không.”
“Tiểu Diễn bị bệnh là giả, thế nhưng chuyện thằng bé bị người khác đầu độc là thật, anh lo lắng anh không có nhiều thời gian chăm sóc tốt cho thằng bé, cho nên anh đưa con ra nước ngoài, để ba mẹ nuôi qua chăm sóc cho thằng bé, em muốn đi thăm con, anh có thể dẫn em đi, thế nhưng phải chờ anh sắp xếp xong. Hơn nữa, tạm thời tốt nhất không nên đến, tránh bị người khác theo dõi.”
“Đầu độc? Là Chu Hân Ly ư?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
Cố Lăng Kiệt lắc đầu: “Không phải, người của anh luôn nhìn chằm chằm Chu Hân Ly, không phải cô ta.”
“Tiểu Bảo?” Bạch Nguyệt nghĩ đến một đứa bé còn nhỏ như thế đã học cách đầu độc người khác, cô có chút cảm giác rợn cả tóc gáy.
“Không phải, chỗ Tiểu Bảo và Chu Hân Ly đều có người của anh nhìn chằm chằm.”
Bạch Nguyệt lo lắng nói: “Vậy thì là ai?”
“Đã điều tra ra được một người giúp việc lâu năm bên cạnh mẹ, thế nhưng người giúp việc này đã tự tử. Anh điều tra người nhà của người giúp việc này, ba tháng trước, bọn họ đã di dân đến nước X, anh nhờ bạn bè bên đó điều tra, thế nhưng chưa điều tra ra người nhà bọn họ, anh hoài nghi bọn họ đã đổi thân phận, biến mất trong biển người, hoặc là đã bị giết diệt khẩu rồi.” Cố Lăng Kiệt nói ra suy đoán của mình.
“Là ai đây? Tại sao phải hại Tiểu Diễn, Tiểu Diễn còn nhỏ như thế, thằng bé có thể kết thù với ai được cơ chứ, nếu như muốn đối phó với anh, vì sao không hướng thẳng về phía anh?” Trong đầu Bạch Nguyệt có rất nhiều băn khoăn.
“Anh không biết, cũng không thể điều tra rõ ràng, giống như lần trước Tiểu Diễn mất tích, không cách nào tra được.”
“Làm sao anh tìm được Tiểu Diễn?” Bạch Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Khoảng thời gian đó, mỗi ngày anh đều uống rượu, anh bị chảy máu dạ dày, phải vào bệnh viện, có người đưa Tiểu Diễn đến, nói đây là con anh, anh làm giám định cha con, anh cũng làm giám định quan hệ giữa Tiểu Diễn và mẹ em, xác định Tiểu Diễn là con của chúng ta.”
“Cho nên, những người kia sợ anh chết, cho nên mới đưa Tiểu Diễn đến bên cạnh anh.”
“Anh cũng từng nghĩ như thế, thế nhưng, lão thủ trưởng đã chết, tất cả manh mối đều gián đoạn, cho nên anh nghi người muốn đầu độc chết Tiểu Diễn là một nhóm người khác, về phần động cơ, mục đích, vì sao lại ra tay vào lúc này, anh hoàn toàn không biết gì cả, cách an toàn nhất chính là anh tạm thời đưa Tiểu Diễn đi để bảo vệ thằng bé.” Cố Lăng Kiệt giải thích.