Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 259: Tin Tưởng Đó Là Sự Thật​




CHƯƠNG 259: TIN TƯỞNG ĐÓ LÀ SỰ THẬT
“Đàn em?” Trong đầu Cố Lăng Kiệt xẹt qua bóng dáng Bạch Nguyệt.
“Phải, ý chính luận văn của cô ấy là, rất nhiều bệnh thần kinh đều do đau khổ, bệnh nhân tinh thần dùng mọi cảm xúc và trạng thái trốn tránh khỏi loại đau khổ này, ví như cáu kỉnh, đập đồ, tự làm mình bị thương, làm người khác bị thương, si ngốc, dễ quên, thậm chí đa nhân cách.
Nếu bệnh nhân tâm thần có thể quên đi đau khổ, mặc dù sẽ ít đi một phần kí ức, nhưng dần dần sẽ khỏe lại, từ đó, sống cuộc sống bình thường.
Cô ấy giỏi về thôi miên, vì để bệnh nhân tâm thần quên đi nguồn cơn đau khổ trong quá khứ, chữa khỏi nhiều bệnh nhân tâm thần nặng. Hay là anh thử xem, cô ấy rất nổi tiếng trong ngành.” Từ Trường An giới thiệu.
“Đa nhân cách căn bản chính là nhân cách chính cảm thấy đau khổ, tự tách ra một nhân cách mới. Thôi miên có tác dụng sao, vậy phải làm thế nào?” Cố Lăng Kiệt ảm đạm hỏi.
“Đàn em của tôi từng chữa cho một bệnh nhân đa nhân cách. Cô ấy thông qua thôi miên, tìm được nhân cách chính ẩn giấu bên trong, trốn tránh khỏi hiện thực và đau khổ. Cô ấy có thể nói chuyện với nhân cách ẩn giấu bên trong, anh có thể tìm cô ấy thử xem.”
“Tên của cô ấy là...” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Bạch Nguyệt. Lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại của cô ấy cho anh.” Từ Trường An nhiệt tình nói.
Trái tim Cố lăng Kiệt chìm xuống đáy, cảm thấy tư vị tuyệt vọng.
“Nếu bản thân bác sĩ tâm lý bị đa nhân cách thì sao? Vậy phải làm thế nào? Có phải bản thân bác sĩ tâm lý càng khó chữa trị không?” Cố Lăng Kiệt lo lắng hỏi.
“Cái này, loại đa nhân cách này tôi chưa từng gặp, chỉ là, đàn em của tôi từng tự thôi miên mình, đều thất bại.
Cô ấy nói, vì cô ấy là bác sĩ tâm lý, sẽ có ám thị tâm lý, vì thế rất khó thành công.
Nếu người bị đa nhân cách là bác sĩ tâm lý, quả thực, độ khó sẽ càng cao hơn.
Lát nữa tôi gửi số đàn em của tôi cho anh, anh qua chỗ cô ấy tư vấn xem, mặt này cô ấy giỏi hơn tôi.” Từ Trường An khiêm tốn nói.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn. Anh xem xem hết bao nhiêu tiền, rôi gửi vào tài khoản cho anh.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng, ánh mắt tối đen nhìn về phía trước.
“Không thể giúp anh, phí tư vấn thì bỏ đi. Tuần sau tôi có một buổi hội thảo ở thành phố A, anh có thể đến xem. Tôi gửi địa chỉ cho anh.” Từ Trường An mỉm cười nói.
“Được, anh gửi cho tôi đi.” Cố Lăng Kiệt tắt máy.
Anh đi tới cửa sổ, nhìn về phía nhà của Trình Cẩm Vinh, ánh mắt tối đen như mực.
Cô đến bên Tô Khánh Nam, đổi lại tự do cho anh, quá đau khổ, vì thế cô lựa chọn trốn tránh.
Cho dù, từ bỏ chính mình, anh cũng tuyệt đối không từ bỏ cô.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cố Lăng Kiệt đến trước cửa nhà Trình Cẩm Vinh, gõ cửa.
Trình Cẩm Vinh mở cửa, thấy Cố Lăng Kiệt, mỉm cười, nhắc nhở: “Cô ấy vẫn chưa dậy, tôi phải đi làm rồi, đồ ăn sáng mua cho cô ấy để trên bàn, có thể lúc cô ấy dậy đã nguội rồi.”
“Tôi chăm sóc cô ấy là được.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Trình Cẩm Vinh vỗ vỗ vai Cố Lăng Kiệt, đi ra khỏi nhà.
Cố Lăng Kiệt ngồi trên sofa, google tìm hiểu rất nhiều thứ.
Thế nhưng, vì thứ anh muốn hiểu rất chuyên sâu, người biết rất ít, cho dù có người trả lời, cũng chỉ biết chút ít da lông.
Lĩnh vực tâm lý, được gọi là chuyên gia, rất ít.
Bạch Nguyệt ngủ tới 12 giờ trưa mới tỉnh.
Sau khi dậy, đánh răng, rửa mặt, thay một bộ quần áo tươi mới xinh đẹp, ra khỏi phòng.
Thấy Cố Lăng Kiệt, hơi ngừng một chút, mỉm cười: “Anh đến tìm tôi?”
“Túi của em mang tới cho em rồi, ngoài ra, anh muốn em biết, anh mất đi một phần ký ức, em lại là chuyên gia tâm lý, anh muốn em giúp anh nhớ lại, bao nhiêu tiền, em nói đi.” Cố Lăng Kiệt nhìn sâu vào ánh mắt cô.
“Khiếm khuyết của anh, có lẽ là do tổn thương thần kinh, nói thẳng ra, là vấn đề phần cứng, không phải vấn đề về tinh thần, anh cần đi khám não.” Bạch Nguyệt thấy túi trên sofa, cầm lên, lấy điện thoại ra.
Điện thoại tắt nguồn.
“Anh từng khám não, không có vấn đề gì, anh cần trị liệu thần kinh, xin em, giúp anh.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, ánh mắt sâu thẳm có chút gợn sóng.
Bạch Nguyệt nhìn anh, trầm mặc 3 giây: “Giờ tôi phải đi trị liệu cho con trai Lã Mạnh Châu.”
“Anh biết, từ thứ 2 đến thứ 6, thứ 7 chủ nhật, anh có thể đợi.” Cố Lăng Kiệt cướp lời cô.
“Anh...” Bạch Nguyệt ngừng một chút: “Dây dưa như này?”
“Là bảo vệ.” Cố Lăng Kiệt sửa lại.
Ánh mắt Bạch Nguyệt ngừng một lát, trở nên mơ hồ: “Tôi suy nghĩ một chút.”
“Được.” Cố Lăng Kiệt đứng dậy: “Anh mời em ăn cơm trước.”
“Tôi có tiền ăn cơm. Xin lỗi, ăn cơm thì không cần. Tôi còn có việc, không tiễn.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
Yết hầu Cố Lăng Kiệt khẽ động: “Anh hy vọng em biết một điều, cho dù cả thế giới đều từ bỏ em, anh sẽ không. Nếu em quá mệt mỏi, anh sẽ mãi chờ em, một tháng, một năm, một đời.”
Trong mắt Bạch Nguyệt có chút lạ thường, nhìn Cố Lăng Kiệt xoay người, ra khỏi nhà.
Cô rũ mắt, tay đặt lên trái tim, tự lẩm bẩm: “Cô cảm thấy rất đau khổ, đúng không? Một đời? Tiếc là, một năm cô cũng sống không nổi, tôi sẽ không liên lụy anh ta, yên tâm.”
Bạch Nguyệt buông tay, khóe mắt ươn ướt.
Cô mở điện thoại.
Trên máy hàng loạt thông báo.
Cô không nhìn thông báo, gọi điện cho Tô Khánh Nam.
“Em đang ở đâu? Không muốn sống nữa sao?” Tô Khánh Nam tức giận gào lên.
“Giờ tôi ở thành phố Kim Nguyên, đi bộ tới, tin không?” Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.
“Từ nay trở đi, tôi không cho phép em tắt nguồn, không cho phép em không nghe điện thoại của tôi, lúc tôi muốn gặp em, nhất định em phải tới, nghe rõ chưa?” Tô Khánh Nam không bình tĩnh ra lệnh.
Bạch Nguyệt mỉm cười, căn bản không để sự tức giận và mệnh lệnh của anh ta trong lòng: “Tô Khánh Nam, tôi nhớ anh, hôm nay anh có thể đến thành phố Kim Nguyên gặp tôi không?”
Tô Khánh Nam ngây người: “Em nói gì? Em nhớ tôi?”
“Phải, mấy ngày nay, tôi nghĩ rất nhiều, từ khi anh xuất hiên ở cổng trường tôi, tặng hoa cho tôi, giúp tôi tìm việc, đón mẹ tôi khỏi viện dưỡng lão, kết hôn với tôi, cho tới khi anh phản bội, khiến tôi chết tâm, lại nhớ tới 3 năm anh bảo vệ tôi, tôi muốn chúng ta làm lại từ đầu, có được không?” Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.
“Em nói thật hay giả?” Tô Khánh Nam không dám tin.
“Anh tin tưởng, chính là thật. Anh không tin, thì là giả. Thật thật giả giả, anh cảm nhận sẽ biết, tôi làm những gì tôi cho là đúng.” Bạch Nguyệt mỉm cười, trong mắt lạnh lùng như băng tuyết.
“Giờ anh liền qua đó, em gửi địa chỉ cho anh.” Tô Khánh Nam nói, tắt điện thoại, lập tức lái xe tới ga tàu hỏa.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK