Chương 640: Là Cố Lăng Kiệt Sao?
CHƯƠNG 640: LÀ CỐ LĂNG KIỆT SAO?
Hình Thiên nói với cô, trận ám sát kia chính là kế hoạch của anh.
Cô đã từng nhiều lần hoài nghi Hình Thiên không phải là Cố Lăng Kiệt, bây giờ cô không muốn hoài nghi nữa.
Nếu anh không phải Cố Lăng Kiệt, vậy Cố Lăng Kiệt đã đi đâu?
Cô không dám nghĩ.
Là chuyên gia tâm lý, thật ra cô cũng có những phiền nào mà người khác không có, bởi vì cô hiểu quá rõ nhân tính.
Cô biết, con người sẽ từ chối đau khổ một cách vô thức, có lúc chân tướng sẽ có hai phương hướng trái ngược, con người sẽ lựa chọn phương hướng mà mình muốn tin tưởng, mang theo cảm nhận và thành kiến chủ quan.
Cô cũng không ngoại lệ.
"Trương Tinh Vũ, bây giờ Lăng Kiệt ở ngay bên cạnh tôi, tôi tin tưởng anh ấy hơn bất cứ ai, có một số việc khi chưa có bằng chứng, không nên suy nghĩ linh tinh, không có lợi cho phán đoán của bản thân, dễ dàng để tâm những chuyện vụn vặt và cực đoan, bí mật mà bà Tằng nói, sau này chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn, điều quan trọng bây giờ là vết thương của Thư Lam, tôi không muốn bởi vì tôi mà đánh mất bất kỳ ai trong mọi người." Bạch Nguyệt chân thành nói.
"Tôi đã hiểu, bà chủ." Trương Tinh Vũ thành khẩn đáp.
Bạch Nguyệt cúp điện thoại, hôm nay cô không muốn làm việc, tắm rửa, nằm trên giường, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Cô mơ thấy Cố Lăng Kiệt, trong mơ anh chỉ nhìn cô thật sâu, cũng không nói chuyện.
Nhưng, trái tim của cô rất đau, cảm giác đau đớn như phát ra từ trong xương cốt, cô tiến lên ôm lấy anh.
Nhưng không ôm được, cô rất khổ sở, quỳ trên mặt đất, nhìn anh, nước mắt tràn mi: "Đừng rời khỏi em, đừng đi."
Dường như anh cũng khóc, tròng mắt thật ẩm ướt, lưu luyến đi về phía cô.
Cô túm chặt quần áo của anh: "Đừng rời khỏi em, nếu nhất định phải rời đi, chúng ta cùng nhau đi, em rất cô đơn."
Cô đau lòng khóc thành tiếng.
Cố Lăng Kiệt vẫn không nói gì, xoa đầu cô, thởi dài một hơi.
Bạch Nguyệt nhìn anh chậm rãi biến mất trước mặt mình.
"Không." Cô cuồng loạn hét, quá đau lòng, mở mặt, trên mặt tràn đầy nước mắt, trong mơ hồ nhìn thấy Cố Lăng Kiệt ngồi bên giường đau lòng nhìn cô.
Cô xúc động ôm lấy anh, đáng thương nói: "Em mơ thấy anh đi rồi."
Hình Thiên nhìn cô thật sâu, dịu dàng trấn an nói: "Anh sẽ không rời đi, chỉ là mơ thôi, mơ và hiện thực đều là tương phản."
"Nếu anh thật sự phải đi, nhất định phải mang em theo, cho dù là sống, hay là chết. Em không muốn sống cô độc một mình nữa, em không có ba, không có mẹ, chỉ có mình anh thôi."
"Chúng ta còn có con."
Bạch Nguyệt khóc, không biết vì sao hôm nay cảm xúc của cô có chút suy sụp.
Cô biết mình rất có lỗi với tiểu Diễn, từ khi tiểu Diễn sinh ra, cô chưa từng làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ.
Cô đã từng hận Bạch Bích, nhưng ít nhất lúc cô còn nhỏ, khi Bạch Bích muốn rời đi đã cắt một đao trên cổ tay cô, bà ấy cũng muốn mang cô đi cùng.
Cô biết, ở trong mắt người khác, đây là một loại hành vi của bệnh tâm thần, sẽ chịu sự phỉ nhổ nhục mạ của người khác, mắng mẹ của cô ngay cả con gái ruột cũng không tha.
Trước kia cô không hiểu, cũng cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, bây giờ cô đã hiểu rồi.
Bạch Bích là do không nỡ để cô một mình chịu khổ ở thế giới này, không nỡ để cô sống cô độc một mình, cũng lo lắng sau này sẽ có người ức hiếp cô, lo lắng cô sống khổ sở.
Tiểu Diễn, thằng bé có ba mẹ nuôi. Ba mẹ nuôi của thằng béđã làm tốt hơn cô nhiều, trao cho Tiểu Diễn toàn bộ tình yêu của họ.
Cô, thật sự rất thất bại, cũng thật yếu đuối, không kiên cường như trong tưởng tượng của mình.
"Thật xin lỗi." Cô nghẹn ngào nói.
Lúc cô còn nhỏ, rất thích một tác giả tên là Tam Mao, lúc còn sống Tam Mao vẫn luôn không quá may mắn, lúc cô ấy và bạn trai sắp kết hôn, bạn trai chết, sau này gặp Jose, hai người kết hôn mấy năm, vẫn luôn thật lòng yêu thương nhau, nhưng cuối cùng chồng của cô ấy cũng vì một sự cố ngoài ý muốn mà ra đi khi tuổi còn trẻ.
Cô ấy đồng ý với ba mẹ sẽ làm việc thật tốt, chăm sóc ba mẹ.
Nhưng mỗi ngày cô độc đau đớn tưởng niệm cũng chỉ một mình cô ấy chịu đựng.
Cô ấy viết một bức thư sám hối, xin lỗi ba mẹ, lần đầu tiên thất hứa, lựa chọn tự sát.
Thật sự, người ngoài cảm thấy cô gái này sao lại không hiểu chuyện như vậy, nhưng mỗi ngày mất ngủ chỉ có mình cô ấy biết.
Cô, không thể không có Cố Lăng Kiệt, không thể.
Hình Thiên ôm lấy cô, thở dài một hơi: "Phải tiếp tục sống thật tốt."
"Thật xin lỗi." Cô vẫn chỉ có thể nói những lời này, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, đứt quãng nói: "Cố Lăng Kiệt, nói với em, anh thật sự là Cố Lăng Kiệt, đừng lừa dối em."
Chuyện mà Trương Tinh Vũ có thể nghĩ tới, sao cô lại không nghĩ tới chứ, chỉ có như thế mới hợp lý.
Nhưng, cô thật sự không muốn tin tưởng.
Hình Thiên nhìn cô thật sâu, gật đầu: "Anh không phải là Cố Lăng Kiệt thì là ai?"
Anh nắm tay cô, đặt lên mặt anh: "Em cảm nhận đi, mặt của anh không thay đổi, giọng nói của anh cũng không thay đổi, anh bất đắc dĩ phải thay đổi tính cách, đợi sau khi giải quyết hết mọi chuyện, anh chính là Cố Lăng Kiệt, không phải đã làm giám định ADN rồi sao? Anh có thể dẫn Tiểu Diễn trở về, làm lại một lần nữa cho em xem."
Bạch Nguyệt lắc đầu, lại ôm chặt lấy anh, nhắm hai mắt lại: "Em tin tưởng anh, chỉ cần là anh nói, em sẽ tin."
Hình Thiên vuốt ve sau lưng cô: "Được rồi, trời sắp sáng rồi, em nghỉ ngơi đi, con của chúng ta còn phải ngủ nữa."
"Ừm." Bạch Nguyệt đỏ hồng hai mắt, buông lỏng Hình Thiên, nằm ở bên cạnh, vỗ vị trí bên cạnh: "Đêm nay anh đừng đi, anh cũng nghỉ ngơi một lát đi, bảo anh đừng tới, cuối cùng vẫn tới, em không muốn anh vất vả như vậy."
"Thật may anh đã đến đây, nếu không em khóc thành như vậy, nên làm như thế nào?" Hình Thiên bất đắc dĩ nói.
"Mơ thấy ác mộng mà thôi." Bạch Nguyệt giải thích.
"Ngủ đi, chờ em ngủ rồi anh sẽ đi, hôm nay còn có rất nhiều chuyện cần làm." Hình Thiên dịu dàng nói.
"Aiz." Bạch Nguyệt thở dài một hơi: "Thật xin lỗi, em làm anh lo lắng rồi."
Hình Thiên cười khẽ một tiếng:" Trong lòng có người để lo lắng, cũng tốt, như thế anh mới có động lực."
Bạch Nguyệt nhắm hai mắt lại.
Thật ra, cô muốn nói anh hãy buông bỏ tất cả cùng cô rời đi.
Nhưng cô biết, cô nói cũng vô dụng, chỉ tăng thêm gánh nặng cho Cố Lăng Kiệt.
Nếu Cố Lăng Kiệt muốn buông bỏ tất cả rời đi, anh sẽ nói với cô.
Khóc tới mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ rồi.
Hình Thiên đắp chăn cho cô xong mới đứng dậy, đi tới mật đạo.
Di động rung lên, anh nhìn thấy là cuộc gọi của đội nghiên cứu khoa học, lập tức bắt máy: "Sao rồi?"
"Ngài Hình, ngài Cố xuất hiện tình huống tim đập không đều, huyết áp thấp, thật sự nếu không tỉnh lại, có thể ngay cả người thực vật cũng không làm được nữa."
"Tôi không quan tâm mấy người dùng biện pháp gì, nhất định phải bảo đảm anh ấy còn sống, nếu anh ấy chết đi, tôi cho các người chôn cùng." Hình Thiên mất lý trí nói.
Đối phương im lặng ba giây: "Ở Mỹ có một đội nghiên cứu khoa học vô cùng lợi hại, đã từng có một đặc công cũng là não bộ trúng đạn gây chết não, nằm trên giường hai năm, nhưng bọn họ cũng có thể cứu được, bây giờ có thể làm việc bình thường, nhớ được những ký ức trước kia."