Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 631: Phụ Nữ Nhà Ai Mà Đắc Ý Vậy​




CHƯƠNG 631: PHỤ NỮ NHÀ AI MÀ ĐẮC Ý VẬY
"Diên Dũng, Bộ trưởng Tằng của Bộ giáo dục xảy ra chuyện rồi." Hoa Tiên vội nói tiếp.
"Ông ta à? Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng Thẩm Diên Dũng rất trầm ổn, không hề sốt ruột nhìn Hoa Tiên.
Trong hai ngày này đã phát hiện Bộ trưởng Tằng tham ô hơn hai trăm tỷ, bao hai người phụ nữ. Dựa theo quy trình bình thường, cuối tuần Bộ trưởng Tằng này phải lăn ra khỏi diễn đàn chính trị tới trong nhà tù.
"Vừa phát hiện ra Bộ trưởng Tằng chết ở trong phòng, chắc hẳn không phải là tự sát. Đầu và cơ thể của ông ta tách rời, nhưng trên mặt bị rạch mười tám nhát dao, mắt bị đâm mù, lại có dấu hiệu ngạt thở mà chết, trong miệng còn ngậm một tờ giấy, trên giấy viết: Bí mật này sẽ biến mất, tay ông ta bị trói ra sau lưng và ngã trên mặt đất. Nếu là bản thân ông ta thì hẳn làm không được. Vấn đề là gian phòng kia là mật thất, không có người nào đi vào." Hoa Tiên cảm thấy sợ hãi nói.
"Cái này, tôi nghĩ có thể tìm Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt là chuyên gia tâm lý, đặc biệt là trên tâm lý học phạm tội." Lưu San buột miệng nói.
Thẩm Diên Dũng nhìn về phía Lưu San.
Lưu San nói xong, cũng cảm thấy mình đường đột, liếc nhìn Thẩm Diên Dũng, hai người nhìn nhau.
Thẩm Diên Dũng cười. Anh quá hiểu Lưu San.
Lưu San thật ra là một người không dễ thật sự tức giận, cô quá tùy tiện. Cô có thể giận Bạch Nguyệt lâu như vậy thì đúng là hiếm có.
Hoa Tiên nhìn ánh mắt bọn họ trao đổi với nhau, trên mặt tươi cười nhưng nắm chặt nắm tay.
Cô ta ghét sự ăn ý giữa bọn họ, căm hận sự liên kết tâm linh giữa bọn họ, muốn có được sự nuông chiều của Thẩm Diên Dũng.
"Tin tức được phong tỏa chứ?" Thẩm Diên Dũng hỏi cô ta.
Hoa Tiên hoàn hồn, có chút không được tự nhiên, mí mắt rũ xuống nhưng vẫn dịu dàng nói: "Phong tỏa rồi. Thư ký Tưởng muốn báo với anh nhưng vừa lúc em gọi điện thoại cho anh ta, anh ta bảo em chuyển lời lại cho anh. Anh ta làm việc vẫn khiến cho người ta yên tâm."
"Đi tới nhà họ Tằng xem thử trước. Gọi cục trưởng Triệu nữa. Bên phía Bạch Nguyệt cứ để tôi gọi điện thoại cho. Mặt khác, gọi Lãnh Thu Tôn tới. Anh ta là chuyên gia phá án. Hoa Tiên, cô ở nhà đi. Hai chúng ta cùng đi, mục tiêu quá lớn. Lưu San, em đi theo." Thẩm Diên Dũng nói những ý chính đơn giản rõ ràng.
Hoa Tiên nhíu mày: “Anh xác định muốn gọi Bạch Nguyệt chứ? Bây giờ danh tiếng của Bạch Nguyệt đang trên đầu sóng ngọn gió. Nếu cô ấy tham dự, sợ rằng sẽ làm cho chiều hướng dư luận lớn hơn nữa."
"Danh tiếng của cô ấy đúng là đang trên đầu sóng ngọn gió, hoặc nói, Bộ trưởng Tằng chết, cô ấy là ngòi thuốc nổ, nhưng cô ấy cũng là người không có khả năng giết Bộ trưởng Tằng nhất." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
"Có bà Tằng bên đó không? Tính cách của bà Tằng hơi mạnh mẽ, hơn nữa rất căm thù Bạch Nguyệt. Nếu như Bạch Nguyệt đi, em lo sẽ tăng thêm phiền phức."
"Tính cách Bạch Nguyệt cũng không phải dễ bắt nạt đâu. Có lẽ có thể xem một vở kịch hoàn toàn mới lạ đấy. Cứ quyết định như vậy đi." Thẩm Diên Dũng nói với khí thế mạnh mẽ, không được phép người chống lại.
Hoa Tiên cũng không nói gì, khẽ gật đầu: “Em ở nhà, anh có căn dặn gì khác có thể lập tức gọi điện thoại cho em."
"Ừ, Lưu San, mặc quần áo tử tế vào, chúng ta đi." Thẩm Diên Dũng nói.
"A." Lưu San nghĩ mình đi theo anh với thân phận là trợ lý của anh nên chọn một chiếc áo vest nhỏ mặc vào, chắc hẳn bên ngoài hơi lạnh nên khoác thêm chiếc áo khoác dày.
Hoa Tiên cười đi tới, giúp Lưu San chỉnh lại cổ áo.
Để Hoa Tiên giúp chỉnh giúp cô khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, cười nói: “Cảm ơn cô."
"Thật ra cô lớn hơn tôi, không cần phải nói cảm ơn tôi, lát nữa nhớ đeo khăn quàng cổ lên rồi hãy ra, bên ngoài rất lạnh đây." Hoa Tiên dặn dò.
"Được được, lát nữa khi đi trên đường tôi sẽ mua mấy tấm giữ nhiệt dán ở bên trong, như vậy sẽ không lạnh nữa." Lưu San mỉm cười nói và quàng một cái khăn quàng cổ, ra cửa, vẫn là đi cùng với Thẩm Diên Dũng, cô thấy tương đối yên tâm hơn.
Thẩm Diên Dũng cũng thay quần áo là bộ vest màu đen, áo sơ mi màu trắng, áo khoác màu nâu nhạt, găng tay da màu đen, trong vẻ cao ngạo lại không mất đi sự tao nhã của hoàng tộc.
Người này, ai không biết anh thì nhất định sẽ bị vẻ đẹp trai, hờ hững của anh cám dỗ, ngoái đầu nhìn lại cười một cái lộ ra trăm nghìn vẻ đẹp.
Mặt cô thoáng ửng hồng, cảm thấy mình có chút dở người, hắng giọng một cái rồi đi theo phía sau anh.
Thẩm Diên Dũng liếc nhìn cô.
Lưu San không nhìn ra ánh mắt này của anh có ý gì, anh lại không nói lời nào. Cô đẩy mạnh anh một cái, trừng mắt hỏi: “Anh nhìn bà cô đây như vậy làm gì?"
"Sao mặt em đỏ thế?" Khóe miệng Thẩm Diên Dũng cong lên, hỏi với vẻ không đứng đắn.
Lưu San trợn mắt: “Máu tôi tốt, sức lực tràn trề, không được sao? Anh hi vọng trên gương mặt tôi tái nhợt khi đối mặt với tổng thống anh à?"
"Ha ha, trong lòng có mờ ám." Thẩm Diên Dũng nói như hiểu rõ.
"Đúng vậy, trong lòng tôi có mờ ám nên anh cẩn thận một chút, để tránh nửa đêm anh lại bị chết oan." Lưu San mạnh miệng, không muốn thừa nhận mình đỏ mặt là bởi vì anh.
Thẩm Diên Dũng nhéo lấy thịt trên mặt cô: “Đây là phụ nữ nhà ai mà miệng lưỡi trơn tru vậy."
Lưu San lập tức suy nghĩ không đứng đắn, dừng lại một lát, ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào anh.
Thẩm Diên Dũng vừa nhìn ánh mắt kia của cô liền biết được cô đang suy nghĩ gì, anh gõ một cái vào đầu của cô: “Miệng lưỡi em còn phải luyện thêm, nửa đời còn không quen, dễ dàng dập bị đập phải răng. Mỗi ngày anh đều cho em một cơ hội luyện tập, tốt với em chưa?"
Lưu San không muốn nói chuyện với anh: “Cám ơn ngài, không cần, chút kỹ xảo của tôi đây đã có thể đại sát bốn phương, tung hoành thiên hạ rồi."
"Bốn phương và thiên hạ của em ở đâu ra vậy?" Thẩm Diên Dũng chậm rãi hỏi.
Cô thật sự không muốn nói chuyện với anh, anh đang trắng trợn khinh bỉ cô.
Nghĩ tới khi Lưu San cô ở trong ổ gà cũng tính là có một phong cách đẹp riêng, rất nhiều người theo đuổi, tự tin dâng trào. Nhưng đến trong ổ phượng của đám người bọn họ, cô thật sự là xấu không giống người thường, tự ti đến hết chỗ nói rồi.
Cô không để ý tới anh, đi ra ngoài. Tâm trạng Thẩm Diên Dũng sung sướng đi theo phía sau cô.
"Này, đại thần nhà anh chết mà anh vui thành như vậy, có thích hợp không?" Lưu San cố gắng hết sức công kích anh.
Thượng tá Trình lái xe qua, đỗ lại ở trước mặt Thẩm Diên Dũng.
"Lên xe lại nói cho em biết." Thẩm Diên Dũng nói xong lên xe ngồi ở phía sau, kéo lại quần áo.
Lưu San ngồi bên cạnh anh. Người này chân dài, tư thế ngồi quá ngang ngược, một người đã ngồi hơn nửa ghế rồi.
Thật ra cô làm việc cũng có chút ngang ngược, sau khi lên xe cố ý chen cho anh qua một bên.
Thẩm Diên Dũng không hề tức giận, tâm trạng sung sướng ôm vai cô, quẹt mũi của cô một cái: “Em nóng lòng đến mức không chờ được như vậy sao?"
"Tôi nóng lòng với ông nội anh thì có." Lưu San nhường lại chút chỗ ngồi cho anh.
"Ông nội của anh đã chết rồi, cho dù sống cũng quá già rồi, không thích hợp với em. Em vẫn nóng lòng với anh thì tương đối thích hợp hơn đấy." Thẩm Diên Dũng mỉm cười nói.
Lưu San đúng là thua anh luôn. Người này từ khi học tiểu học đã bắt đầu chèn ép cô, tài ăn nói tốt như vậy là kỹ năng chuẩn bị cho tổng thống sao?
"Anh vừa nói lên xe sẽ nói, nói gì vậy?" Lưu San chuyển đề tài, thật ra cũng không mấy quan tâm, ha ha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK