Chương 459: Bọn Họ Lại Có Em Bé
CHƯƠNG 459: BỌN HỌ LẠI CÓ EM BÉ
Bạch Nguyệt nghe cũng có chút đau lòng.
Cô nghĩ tới tiểu Diễn, nghĩ tới quá khứ của mình.
Trên thế giới điều đáng sợ nhất không phải dã thú, mà là lòng người, vụ án thôn Đường Tiền bị tàn sát, cái vụ án giết cả gia đình này, dã thú ăn no còn không muốn làm hại người, ác quỷ, sẽ mãi mãi không thỏa mãn.
Lòng Bạch Nguyệt nặng trĩu, hỏi: "Chuyện này, không điều tra sao? Mười bảy người, vì là vụ án lớn rồi."
"Nhà mẹ và chị dâu mẹ đâu thể vứt cái mặt này, chỉ nói là lúc anh trai đang đi điều tra, thì ngã từ trên núi xuống chết. Sau khi có tin anh chết , chuyện của anh ấy, cũng cứ như vậy không giải quyết được gì, bố mẹ mẹ, chị dâu nhà mẹ cũng không dám điều tra, sợ ảnh hưởng tới danh tiếng gia đình. Không nghĩ tới, Thanh Hùng lại nói chuyện này với Lăng Kiệt, quan hệ giữa Thanh Hùng và anh trai mẹ rất tốt, từ nhỏ bọn họ đã lớn lên cùng nhau, là anh em tốt đối xử chân thành với nhau." Tống Tâm Vân nói, rất đau khổ, nhớ đến anh trai, nhớ đến chồng mình, đau lòng khóc.
Bạch Nguyệt đưa khăn tay ra.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt hơi có chút mịt mù, đôi mắt rũ xuống, đứng dậy, đi ra ngoài.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: "Mẹ, con đi xem anh ấy một chút."
Tống Tâm Vân gật đầu.
Bạch Nguyệt đứng lên, đi ra ngoài tìm Cố Lăng Kiệt.
Anh đứng dưới cây hòe lớn, hút thuốc, đầu thuốc lúc sáng lúc tối, chán ghét phun ra, nhưng vẫn khó chịu, lại hít sâu một hơi.
Bạch Nguyệt đi tới bên cạnh anh: "Là Thịnh Đông Quang và Thẩm Ngạo làm, đúng không?"
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt, mắt cũng đỏ đỏ, lại lần nữa hít một hơi khói, hướng phía khác, phun ra.
Bạch Nguyệt đứng phía sau Cố Lăng Kiệt, ôm lấy anh, mặt tựa vào đau khổ của anh: "Trước đây lúc em tuyệt vọng bất lực, đều là anh đứng bên cạnh em, bây giờ, em sẽ luôn luôn đứng bên cạnh anh."
"Anh không phải con của Cố Thanh Hùng." Cố Lăng Kiệt nói giọng khàn khàn.
"Sao như thế được, anh rất giống mẹ anh mà." Bạch Nguyệt nói xong, trong đầu lóe lên tia sáng, trong nháy liền mắt hiểu.
Anh không phải con của Tống Tâm Vân và Cố Thanh Hùng: "Anh là con của anh trai mẹ anh?"
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt: "Nói chính xác, anh là con của cậu anh và cái người phụ nữ bị giết kia. Mẹ anh cũng không biết, thực ra là bố anh đi cùng cậu anh, chỉ là tụ họp gia đình người phụ nữ kia, bố anh biết điều, không đi, lúc ông ấy đi, phát hiện mọi người đều chết hết, ngoại trừ anh. Bởi vì anh mới đầy tháng, lại có chút cảm cúm, người phụ nữ kia không dẫn anh đi tụ họp, giao anh cho bảo mẫu trong nhà chăm sóc. Năm ấy mẹ anh sinh em bé, đứa bé cũng chỉ có hơn 1.5kg, đặt trong lồng kính vài ngày, vì suy tim mà chết, bố anh sợ mẹ anh đau lòng, hơn nữa, anh cũng cần người chăm sóc, ông ấy liền mượn cớ đứa bé phải dưỡng bệnh, liền cách mấy tháng, bế anh trở về."
Bạch Nguyệt hiểu: "Cho nên Tống Tâm Vân cũng không biết anh không phải con của bà ấy."
"Cả đời anh cũng không muốn bà ấy biết, bây giờ anh đã hiểu, vì sao bố anh liên tục đối đầu với Thẩm Ngạo và Thịnh Đông Quang, vì sao dốc sức nhào vào chính trị, ngược lại anh, khiến ông ấy tốn không ít tâm tư, cuối cùng, cũng vì anh, ông ấy mới buồn bực mà chết." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"Xin lỗi." Bạch Nguyệt nói xin lỗi.
Cố Lăng Kiệt như vậy, đều là vì cô.
"Không liên quan gì tới em, cũng không như em nghĩ, trước đây chúng ta, đối xử rất nhân từ với kẻ địch, mới có thể hết lần này tới lần khác bị động, sau này, anh sẽ không như vậy, anh sẽ nhượng lại công ty cho mẹ sắp xếp, anh sẽ đến quân khu." Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt nói.
"Được, nhưng, chúng ta làm gì cũng phải có kế hoạch tốt trước đã, một đối thủ của chúng ta rất mạnh, Tô Chung, Thẩm Ngạo, Thịnh Đông Quang, nói không chừng còn có mối nguy ẩn giấu khác, hơn nữa, Tô Sỹ Hào là bạn anh..." Bạch Nguyệt muốn nói lại thôi, không nói tiếp phần phía sau.
"Chỉ cần Tô Chung không ra tay, anh sẽ bỏ qua cho anh ta, thế nhưng, nếu như anh ta ra tay, anh sẽ không bỏ qua cho anh ta."
Bạch Nguyệt hiểu, anh vẫn nhớ tình anh em.
Cố Lăng Kiệt quá trọng tình trọng nghĩa, là chuyện tốt, hay là chuyện xấu?
"Chúng ta vào đi thôi, nếu không mẹ anh sẽ lo lắng, em sẽ dốc hết sức giúp anh. Đừng quên, trong ngành tâm lý học và thôi miên học em xếp hạng trên top mười , chỉ là rất lâu em không dùng, củng cố một chút là được rồi." Bạch Nguyệt nở nụ cười, an ủi Cố Lăng Kiệt nói.
Cố Lăng Kiệt hơi nở nụ cười, nụ cười rất mờ nhạt, chỉ là anh không muốn cô lo lắng.
Bọn họ trở lại, ba người thay phiên trông coi bên linh cữu, thực ra, cũng chỉ ngủ hai ba tiếng.
Sáng sớm, sư thầy đã tới đây làm lễ cúng bái, dựng rạp rất lớn trong khuôn viên, đầu bếp cũng đã mang nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng nấu ăn tới.
Cố Lăng Kiệt, Tống Tâm Vân đều mặc áo tang màu trắng, trên trán đội khăn tang trắng, quỳ gối bên phải bàn thờ.
Đáng lẽ Bạch Nguyệt cũng phải lạy, thế nhưng dù sao cô và Cố Lăng Kiệt còn chưa chính thức thành hôn, bụng cũng lâm râm đau, cũng chưa đi quỳ.
"Em về phòng nghỉ ngơi đi, đừng để anh phân tâm, một lúc nữa, anh sẽ để Trương Tinh Vũ đưa bác sĩ đến xem cho em một chút." Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
"Em không sao, có lẽ là sắp đến ngày. Mỗi lần trước khi đến, đều như vậy." Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Mấy tháng nay kinh nguyệt cô không đến, đến lúc này, thật đúng là không đúng lúc.
"Anh đi lấy cho em cốc nước đường đỏ, uống đi, rồi đi nghỉ ngơi, một lúc nữa gia đình phải tạ ơn, không thể ra gặp em được." Cố Lăng Kiệt dặn dò.
Bạch Nguyệt không muốn để cho Cố Lăng Kiệt lo lắng, gật đầu.
Cô vừa đi vào phòng, chợt nghe thấy sư thầy kêu: "Khách đến."
Cô theo bản năng đi tới hành lang, ở lại nhìn.
Người thứ nhất tới là Tô Chung, dẫn theo vợ, cùng con gái, dâng hương.
Bạch Nguyệt nhìn vẻ đau lòng trên mặt Tô Chung, lúc ông ta bố trí tính kế với Cố Lăng Kiệt, thế nào cũng không nghĩ tới anh ta và Cố Thanh Hùng tình hữu nghị thắm thiết, nhất thời cảm thấy phần nộ, xoay người, trở về phòng.
"Nén đau lòng." Tô Sỹ Hào nhìn về phía Cố Lăng Kiệt nói.
Cố Lăng Kiệt gật đầu, cũng không nói gì.
Người đã bái lạy được chú tiểu dẫn vào rạp nghỉ ngơi.
Tám tiếng sau, lần lượt lần lượt có người đến.
Bạch Nguyệt mê man, đang ngủ, không biết qua bao lâu, cảm giác được có người mở cửa, mở mắt.
Trương Tinh Vũ dẫn theo bác sĩ Đông y đến.
"Cô Trần, ngài Cố không yên tâm lo lắng cho cô, cô phối hợp một chút." Trương Tinh Vũ cười hì hì nói.
Bạch Nguyệt mỉm cười, gật đầu: "Được."
Vị bác sĩ Đông y già ngồi trước mặt Bạch Nguyệt, vạch mắt Bạch Nguyệt: "Lè lưỡi."
Bạch Nguyệt lè lưỡi.
Vị bác sĩ Đông y già nhìn xuống, vẻ mặt cứng lại.
"Kinh nguyệt tôi không đều, mấy tháng rồi không đến, mỗi lần đấn đều rất đau." Bạch Nguyệt giải thích.
Vị bác sĩ Đông y già ấn mạch của Bạch Nguyệt, càng cau mày hơn.
"Làm sao vậy?" Bạch Nguyệt hỏi.
“Thưa cô, đây là hỉ mạch, thế nhưng có dấu hiệu trợt thai, cần nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều, tôi kê vài đơn thuốc dưỡng thai, mỗi ngày dùng sau khi ăn xong, dùng một tuần lễ sau đó quan sát tình trạng cơ thể, nếu như cô vẫn chưa yên tâm, bây giờ có thể đi lấy máu, đưa đi bệnh viện kiểm tra, hoặc là nằm viện quan sát." Vị bác sĩ Đông y già đề xuất.