Chương 323: Bọn Họ Rất Yêu Nhau, Con Là Người Thừa
CHƯƠNG 323: BỌN HỌ RẤT YÊU NHAU, CON LÀ NGƯỜI THỪA
Trần Niệm trở lại phòng bếp, rửa sạch cà rốt, bắp cải, mỗi loại đều băm nhuyễn, sau đó trộn với thịt bằm.
Cố Diễn chạy đến phòng bếp, đôi mắt đen lay láy, nghiêng đầu hỏi: “Dì Tiểu Niệm, sao dì không ăn cùng mọi người, nãy giờ dì chưa ăn gì cả, không đói bụng sao?”
Trần Niệm tươi cười, ngồi xổm xuống đối diện Cố Diễn: “Dì Tiểu Niệm không đói, lát nữa dì sẽ nấu hoành thánh, sẽ không bị đói, yên tâm đi, cậu nhóc ấm áp.”
“Vậy con cũng muốn ăn một chút hoành thánh, có thể cho con mỗi loại một cái được không?” Cố Diễn giơ ngón trỏ lên, đáng yêu hết sức.
“Được, có điều, trước chín giờ tối phải lên giường ngủ.” Trần Niệm lấy điện thoại di động trong túi ra nhìn thời gian, sắp tám giờ, cô phát hiện điện thoại vẫn còn trong trạng thái ghi âm, liền tắt ghi âm đi.
“Dì Tiểu Niệm sẽ kể chuyện chứ? Con muốn nghe dì Tiểu Niệm kể chuyện.” Cố Diễn mong chờ nhìn Tiểu Niệm, nói một cách hi vọng.
“Sẽ kể, con cứ suy nghĩ đi, muốn dì Tiểu Niệm kể chuyện gì, giờ thì đi ra ngoài tắm rửa trước đã.”
Cố Diễn không đi, cúi đầu nghịch ngón tay, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Trần Niệm nhìn ra sự khác lạ, lại một lần nữa ngồi xổm xuống trước mặt Cố Diễn: “Sao vậy?”
Vành mắt Cố Diễn đỏ ửng nhìn Trần Niệm, mím môi, mắt càng hồng hơn, như dâng lên một tầng sương mù: “Tiểu Diễn không muốn đi ra ngoài, bố đang ở cùng dì Chu, dì Chu là mẹ ruột của Cố Minh Bảo, ba người họ là người một nhà, Tiểu Diễn chỉ có một thân một mình, nhìn ba người họ ở cùng nhau, Tiểu Diễn sẽ cảm thấy mình rất dư thừa, rất cô đơn.”
Tim Trần Niệm thắt lại, cô không ngờ một đứa trẻ thoạt nhìn lạc quan sáng sủa như Tiểu Diễn lại sẽ nghĩ vậy, cô nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tiểu Diễn, dịu dàng nói: “Đương nhiên tiểu Diễn không phải là người dư thừa, dì hỏi con, người mà bố con yêu nhất là ai, con có biết không?”
Tiểu Diễn lắc đầu, cúi đầu xuống.
“Hẳn là mẹ của Tiểu Diễn, vì nếu là dì Chu, vậy bố con đã sớm cưới dì ấy, đúng không?” Trần Niệm kiên nhẫn nói.
Tiểu Diễn chỗ hiểu chỗ không gật đầu nhẹ, lau nước mắt.
“Con là đứa con của người mà bố con yêu nhất, bố con đương nhiên sẽ yêu con hơn, cho dù ba người họ có ở cùng nhau, con cũng không phải người thừa, con là con của bố con, đúng không?” Ngón cái Trần Niệm lướt nhẹ qua khóe mắt Cố Diễn.
Cố Diễn nín khóc mỉm cười: “Nghe dì Tiểu Niệm nói xong, tâm trạng của con tốt hơn rồi, Tiểu Niệm, bố con bắt con phải lễ phép, ở trước mặt bố con chỉ có thể gọi dì là dì Tiểu Niệm, nhưng lúc chỉ có hai người chúng ta, con có thể gọi dì là Tiểu Niệm không?”
“Có thể, dì dạy con gói hoành thánh được không? Chúng ta làm chung sẽ nhanh hơn đó.” Trần Niệm mời.
“Được, được.” Cố Diễn lập tức rửa tay.
Trần Niệm kiên nhẫn dạy nó gói hoành thánh.
Cô phát hiện Cố Diễn học hỏi rất nhanh, chỉ dạy một chút đã biết, hơn nữa gói hoành thánh cũng rất đẹp.
“Tiểu Diễn thông minh quá.” Trần Niệm khen thật lòng.
“Là bố mẹ thông minh, cho nên Tiểu Diễn mới có thể thông minh.”
Trần Niệm hiểu ý cười cười.
Dưới sự giúp đỡ của Cố Diễn, rất nhanh đã gói xong hoành thánh, Trần Niệm gói mỗi vị hai cái.
“Tiểu Diễn, nên đi tắm thôi.” Cố Lăng Kiệt đến gọi.
“Chờ con một chút, con muốn giúp dì Tiểu Niệm gói kỹ lại rồi mới đi tắm.” Cố Diễn nói với vẻ khó chịu.
Trần Niệm nhìn cậu bé thành thạo gói hoành thánh, mỉm cười: “Tiểu Diễn đi tắm trước đi, chờ con tắm xong, hoánh thánh cũng nấu chín, cũng xong việc rồi.”
“Dạ, vậy được rồi.” Cố Diễn rửa tay, rời khỏi phòng bếp.
Trần Niệm tiếp tục gói hoành thánh còn dư lại.
“Hôm nay cô cực khổ nhiều rồi, cơm tối làm rất ngon.” Cố Lăng Kiệt thấy vết bẩn trên eo cô, đoán là cô cũng bị phỏng, quay người ra ngoài, chỉ lát sau cầm lấy thuốc chữa phỏng vào, đưa cho Trần Niệm: “Em cũng bôi lên đi.”
“À, cảm ơn ngài Cố.” Trần Niệm nhận lấy thuốc anh đưa, để qua một bên tiếp tục gói hoành thánh.
“cô còn chưa ăn cơm tối sao?” Cố Lăng Kình hỏi.
“Không sao, lát nữa tôi có thể ăn chút hoành thánh, dù sao tôi cũng không đói bụng. Phần còn thừa tôi sẽ bỏ vào ngăn đông tủ lạnh, cho vào túi rồi ghi tên từng loại lên đó, sáng mai anh có thể nấu cho bọn trẻ ăn, đặt trong tủ lạnh sẽ không bị hư. À mà, cậu tiểu Bảo thích ăn sầu riêng và tôm hùm vị tỏi sao?” Trần Niệm cẩn thận hỏi.
“Không, tiểu Bảo rất ghét mùi vị nặng, ví dụ như tỏi, sầu riêng, hơn nữa còn dị ứng tôm hùm.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Trần Niệm nhíu mày, hiểu ra: “Vậy tiểu Diễn có thích ăn cay không?”
“Cặp vợ chồng nhận nuôi tiểu Diễn là người thành phố H, bọn họ đúng là rất thích ăn cay, tiểu Diễn cũng hơi thích cay, nhưng dạ dày tiểu Diễn không tốt, cho nên tôi không cho nó ăn cay.”
“Dạ dày cậu bé không tốt?” Trần Niệm lo lắng.
Lúc trước cũng bởi vì nó quá thích ăn cay, dạ dày không được tốt, nên tôi mới cấm nó ăn cay, cụ thể chờ chủ nhật cô đến đây, tôi sẽ nói chi tiết cho cô.” Cố Lăng Kình liếc nhìn về phía nồi: “Hình như nước sôi rồi.”
“À.” Trần Niệm tỉnh táo lại tinh thần, mở nắp ra, hơi nóng bốc lên, bong bóng trong nồi thi nhau sôi ùng ục, những viên sủi cảo trắng trắng mập mập nổi lên mặt nước.
Cô đổ vào nồi một ít nước lạnh, vặn lửa nhỏ, một lần nữa đậy nắp lại.
Cố Lăng Kiệt đứng trong phòng bếp không rời đi, nhìn cô một cách sâu xa.
Trần Niệm chú ý đến ánh mắt của Cố Lăng Kình, kinh ngạc nhìn anh: “Ngài Cố còn gì muốn dặn dò gì không?”
“Chu Hân Ly nói với cô,tiểu Bảo thích ăn sầu riêng và tôm hùm vị tỏi? Nói tiểu Diễn thích ăn cay?” Cố Lăng Kiệt nheo mắt lại hỏi.
Trần Niệm mỉm cười: “Một mối quan hệ thường xuyên phải chạm mặt nhau như vậy, trong lòng mình tự hiểu là được rồi, nếu nói thẳng ra, sau này gặp mặt cũng khó xử.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt lên tiếng: “Anh cũng muốn ăn hoành thánh, cho anh một chén, không cần nhiều, mười viên là được rồi.”
“Ngài Cố có muốn hỏi xem cô Chu và cậu tiểu Bảo có muốn ăn hay không? Nếu không chuẩn bị phần của họ, chắc hẳn bọn họ cũng không vui.” Trần Niệm lịch sự nhã nhặn hỏi.
Cố Lăng Kiệt gật đầu nhẹ, đi ra ngoài, thấy khuôn mặt tiểu Diễn hồng hồng chạy về phía phòng bếp.
“Chào bố.”Cố Diễn chào hỏi xong, liền lướt qua anh.
Cố Lăng Kiệt nhìn bóng lưng Cố Diễn, có chút sầu não và bất đắc dĩ.
Tiểu Diễn từ nhỏ lớn lên bên cạnh ba mẹ nuôi của nó, năm trước mới vừa về. Sau khi trở về, nó không quen lắm, đối với anh cũng không quá thân mật, luôn cung kính lễ phép mà xa cách, có đôi khi lại cố ý trốn tránh mặt.
Anh sợ cậu bé quá cô đơn, vừa hay thân thể Chu Hân Ly không được tốt, anh liền đón tiểu Bảo cùng về.
Dù sao thì tuổi của tiểu Bảo và tiểu Diễn cũng không chênh lệch mấy.
Anh cảm thấy bọn nhỏ sẽ có nhiều chủ đề chung.
Nhưng, Cố Minh Bảo quá mong muốn anh và Chu Hân Ly ở cùng nhau.
Tiểu Diễn đã nhìn ra, không tranh cũng không giành, lúc nhìn thấy anh và Chu Hân Ly, Cố Minh Bảo ở cùng nhau sẽ lặng lẽ rời khỏi, điều này khiến anh rất chua xót, cũng rất đau lòng.