Chương 1288: Một Vấn Đề Cuối Cùng, Thích Không?
CHƯƠNG 1288: MỘT VẤN ĐỀ CUỐI CÙNG, THÍCH KHÔNG?
Được Hạng Thịnh Duật nhắc nhở, Mục Uyển cũng phát hiện ra điều này.
Tuy An Kỳ trên mặt bị thương, nhưng tâm trạng rất tốt.
Quên đi chuyện giữa bọn họ là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh. Quan tốt cũng khó quản được chuyện trong nhà.
"Tôi và Thịnh Hạng Duật đi trước đây, các người muốn đi chung hay ở lại đây." Mục Uyển hỏi.
"Phu nhân, đây là buổi gặp của cô và ba mẹ của ngài Hạng, chúng tôi sẽ không đi đâu. Tôi cảm thấy chúng tôi qua đó sẽ hơi kỳ kỳ. Dù sao ở Hạng phủ đã có ngài Hạng, ngài ấy sẽ bảo vệ cô." Hắc Muội nói.
Mục Uyển cũng cảm thấy bọn họ đi theo thì ba mẹ của Hạng Thịnh Duật cảm thấy cô không hật tâm thành ý, đi gặp bọn họ lại còn mang theo thủ hạ giống như chuẩn bị đánh nhau vậy.
"Cũng được, vậy các người cứ ở đây đi, đừng đánh nhau, cũng đừng cãi nhau nữa." Mục Uyển nhắc nhở.
"Phu nhân cô cứ yên tâm đi, chúng tôi là sẽ không đánh nhau." An Kỳ cười nói.
Mục Uyển ném cho An Kỳ một cái liếc mắt, rõ ràng cô ấy là người có khả năng đánh nhau nhất.
Lúc cô và Hạng Thịnh Duật đi ra ngoài, Sở Giản đang đi theo sau lưng Hạng Thịnh Duật.
"Được rồi, cậu cũng không cần theo đi tôi." Hạng Thịnh Duật nói.
"Vậy tôi ở đây chờ tiên sinh, chờ các người chiến thắng trở về." Sở Giản cười nói, lại còn ra dấu cố lên với họ.
Hạng Thịnh Duật cũng liếc mắt nhìn cậu ta, để cậu ta tự mình lĩnh hội.
Sở Giản cũng hơi sửng sốt, không biết tại sao tiên sinh lại liếc cậu ta, lẽ nào là bị Mục Uyển lây nhiễm?
Tại nhà của ba mẹ Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật tự lái xe đi, anh lấy đồ từ trên xe xuống, là giỏ trái cây.
Mục Uyển đi qua cầm giúp anh: "Anh xác định ba mẹ anh sẽ để ý những thứ này?"
"Bọn họ không thiếu gì cả. Không tặng những thứ này chẳng lẽ anh phải đi mua trang sức gì đó sao, cũng đâu có thích hợp, bọn họ nên tặng trang sức cho em mới đúng. Lần đầu gặp mặt, anh đã mua năm món, thế là quá khách sáo rồi. Nếu bọn họ không cần, chúng ta còn có thể cầm về ăn." Hạng Thịnh Duật cà lơ phất phơ nói.
Mục Uyển: "..."
Cô ôm hai thứ giúp Hạng Thịnh Duật, đi sau Hạng Thịnh Duật vào trong.
Hạng Thịnh Duật vẫn không đi, mà đứng ở cửa hô lên: "Mau ra xem ai tới này."
Mục Uyển: "..."
Ân Minh Lan nghe được tiếng của con trai, từ bên trong đi ra ngay, bà giúp Hạng Thịnh Duật cầm đồ, ánh mắt cũng không nhìn Mục Uyển: "Tại sao về sớm thế?"
"Hôm nay là chuyện lớn của con, con nhất định phải về sớm để chứng minh mức độ quan tâm đến chuyện này còn lớn hơn quan tâm đến công việc." Hạng Thịnh Duật cợt nhả nói, cầm giỏ hoa quả trong tay Mục Uyển đưa cho Ân Minh Lan.
"Để đồ lên bàn đi. Ba con đang đọc sách ở trong. Cẩn thận một chút đừng chọc giận ông ấy." Ân Minh Lan nhắc nhở.
"Con vẫn luôn yên lành mà, ông ấy muốn nổi giận cũng không phải là chuyện con muốn." Hạng Thịnh Duật nói.
Lúc này Ân Minh Lan mới lần đầu tiên nhìn đến Mục Uyển, bà ta chậm rãi liếc nhìn xuống bụng của Mục Uyển.
Mục Uyển biết bà là hiểu lầm, cho rằng trong bụng của cô có em bé, hơi chột dạ chào hỏi nói: "Con chào mợ."
"Ừm." Ân Minh Lan đáp một tiếng: "Làm vợ, lẽ ra nên khuyên nhủ chồng mình cố gắng đi làm, chứ không phải xúi giục chồng nghỉ việc."
"Con là người ai xúi giục cũng sẽ nghe sao? Mẹ đừng đổ oan cho người khác. Cô ấy ở nhà khuyên con đến rách miệng rồi, nhưng con từ trước tới nay vẫn luôn làm theo ý mình, không phải mẹ không biết, con còn họ Hạng nữa đấy. Cái họ này đúng là rất hợp với con." Hạng Thịnh Duật nói xong, nắm tay Mục Uyển đi thẳng vào trong.
Hạng Minh Khải đang đọc sách.
Thật ra, cuộc nói chuyện giữa Hạng Thịnh Duật và Ân Minh Lan ông đều nghe hết, thở dài một hơi, nhưng vẫn đặt tầm mắt vào trang sách.
Hạng Thịnh Duật lôi thẳng Mục Uyển ngồi xuống đối diện với mình rồi nói với cô: "Em nói xem, chúng ta đến rồi mà ông già còn giả vờ đọc sách, chúng ta nên phối hợp diễn với ông ấy hay là xem ông ấy diễn một mình đây?"
Hạng Minh Khải vừa nghe lời này của Hạng Thịnh Duật, không còn bình tĩnh nữa, đập sách lên bàn trà: "Chỉ có mày nói nhiều."
Ông nói xong, nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển gật đầu, cung kính nhìn ông: "Con chào cậu."
"Ừm." Hạng Minh Khải đáp một tiếng, cố gắng hết sức tỏ ra lạnh lùng: "Đến sớm vậy."
Hạng Thịnh Duật nhìn thấy trên bàn có cam, anh bóc vỏ rồi đưa cho Mục Uyển ăn: "Ba à, ba có gì muốn hỏi thì hỏi đi, có điều cố gắng hết sức chú ý giọng điệu và thái độ, nếu con không có vợ thì chỉ có thể làm hòa thượng."
"Mày còn nói nhiều." Hạng Minh Khải ghét bỏ Hạng Thịnh Duật nói.
"Còn không phải con sợ ba cảm thấy nhạt nhẽo sao? Ba không thể hiểu cho nỗi khổ tâm của con trai à? Làm con trai ba thật là khó." Hạng Thịnh Duật ai oán nói.
Hạng Minh Khải nhăn mày, đứng lên nói với Mục Uyển: "Cô đi theo tôi vào phòng sách."
Hạng Thịnh Duật lo lắng Hạng Minh Khải sẽ bắt nạt Mục Uyển, anh nắm chặt tay Mục Uyển: "Ba à, ba nói với cô ấy, cô ấy cũng sẽ nói lại cho con nghe. Ba không cần thiết phải nói chuyện riêng với cô ấy, rồi cô ấy cũng sẽ truyền đạt lại với con thôi, chẳng phải là thừa sao?"
Hạng Minh Khải nhăn mày thật chặt, cũng không nói chuyện với Hạng Thịnh Duật nữa, ông nói không lại Hạng Thịnh Duật.
Ông quay sang nói với Mục Uyển: "Tôi có lời muốn nói với riêng với cô, cô có muốn tới phòng sách không?"
Mục Uyển nói với Hạng Thịnh Duật: "Em đi một lúc thôi, không sao đâu."
"Nếu có chuyện, em cứ đi thẳng ra khỏi phòng sách, đừng sợ. Nếu không ra được thì đập đồ, anh ở ngoài cửa, chỉ cần có động tĩnh anh sẽ xông vào ngay." Hạng Thịnh Duật dặn dò nói.
Hạng Minh Khải thực sự muốn trợn lác mắt ra.
Ông không ngờ rằng con trai mình có một ngày chiều chuộng bà xã đến tận trời như thế.
"Tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy." Hạng Minh Khải nói với Hạng Thịnh Duật.
"Ba cho rằng con không nhịn ba sao?" Hạng Thịnh Duật trả lời.
Hạng Minh Khải hung dữ trợn mắt với Hạng Thịnh Duật, chắp tay sau lưng đi về phòng sách.
Mục Uyển bỏ tay Hạng Thịnh Duật ra, đi theo Hạng Minh Khải đến phòng sách.
Hạng Minh Khải nhìn Mục Uyển chằm chằm: "Tôi hi vọng bây giờ mỗi một câu nói của cô với tôi đều là sự thật."
Mục Uyển gật đầu.
"Vũ Thái nói, cô và Hình Thiên chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không có chuyện vợ chồng thực sự. Chuyện này có thật không?" Hạng Minh Khải hỏi.
"Đúng ạ." Mục Uyển trả lời.
"Tại sao cô lại muốn gả cho Hạng Thịnh Duật? Chúng tôi không để ý đến huyết thống thuần khiết, bởi vì hai đứa là anh em con cô con cậu, cô cũng biết khoa học bây giờ, tốt nhất không nên lấy những người có quan hệ huyết thống gần, sẽ tương đối phiền phức." Hạng Minh Khải nói.
Mục Uyển im lặng trong chốc lát, sau đó nhìn về phía Hạng Minh Khải nói: "Con không tìm được người đàn ông nào yêu con hơn anh ấy. Ngoài gả cho anh ấy, hình như con không còn lựa chọn nào khác."
"Sao cô lại không còn lựa chọn nào khác chứ? Bây giờ cô đã là An Ninh phu nhân rồi, thân phận tôn quý cỡ nào. Muốn gả cho con cháu hoàng thất nào mà không được? Cô có thể lựa chọn kỹ càng, chọn ra một người tốt hơn." Hạng Minh Khải cao giọng nói.
"Xem ra cậu không hiểu lắm về con trai mình. Thứ mà anh ấy coi trọng, muốn có, có khi nào anh ấy không đạt được sao? Sợ rằng thủ đoạn của anh ấy càng đáng sợ hơn tưởng tượng của cậu nữa đấy. Cậu cảm thấy anh ấy sẽ để cho con gả cho người khác sao?" Mục Uyển nói rõ từng câu từng chữ.
Hạng Minh Khải nhướng mày, nhìn kỹ Mục Uyển với ánh mắt lạnh lẽo, thờ ơ: "Một câu hỏi cuối cùng, cô có thích nó không?"