Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1409: Cái Gì Mới Là Tốt Nhất​




CHƯƠNG 1409: CÁI GÌ MỚI LÀ TỐT NHẤT
“Tóm lại là đề phòng một chút vẫn hơn, anh là muốn đề nghị tìm cho Hắc Muội một người giám hộ bình thường một chút, đối với em ấy mà nói, cũng có thể cảm nhận được tình yêu của ba mẹ, em làm người giám hộ không thể cho em ấy những thứ này, không phải là em hy vọng em ấy trưởng thành như một người bình thường hả?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Thời gian khó khăn nhất, thời gian nguy hiểm nhất, em ấy đều bằng lòng đi theo em, người thật lòng không nhiều, em thật sự rất trân trọng em ấy. Cho nên em muốn ấy luôn ở bên cạnh em, hoặc là tìm cho em ấy ba mẹ bình thường là được rồi, nhưng em càng muốn tôn trọng suy nghĩ của người trong cuộc hơn, anh cảm thấy thế nào?” Mục Uyển hỏi ngược lại Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật gắp một cái bánh bao nhỏ bỏ vào bát Mục Uyển: “Em nói gì cũng đúng, em nói gì anh cũng đều ủng hộ em.”
Mục Uyển cũng lấy cho Hạng Thịnh Duật một cái bánh: “Sự thật thì ý kiến của anh và suy nghĩ của anh rất quan trọng đối với em, em thừa nhận trên một số phương diện anh làm rất tốt, hơn nữa còn có thành tích cao, người bình thường sẽ theo không kịp.”
Hạng Thịnh Duật nâng lên khóe miệng: “Khi nào mà em trở nên biết nói chuyện như vậy, làm cho anh thật thích.”
“Làm người yêu thích cái gì chứ, đa số đều là mấy lời nói dối, em chỉ là đang nói sự thật thôi, lẽ nào anh không đồng ý với em à?” Mục Uyển nói, cúi đầu ăn bánh bao.
Bánh bao hấp này có rất nhiều soup, vừa cắn một cái, soup liền chảy ra.
“Ơ...” Mục Uyển không ngờ lại như vậy, cô trở tay không kịp.
Hạng Thịnh Duật nhanh chóng lấy tờ khăn giấy đưa qua trước mặt cô: “Em trước cắn một cái nhỏ thôi, nếu như thích ăn thì anh kêu người đi mua mười lồng, không có ai giành của em đâu, ăn hoài cũng không hết luôn.”
“Mười lồng, anh xác định mua về là ăn hết nổi hả? Em cẩn thận một chút, em cố ăn hết một lồng, còn có canh đậu hũ gì đó nữa. Mặc dù em muốn mình béo lên, nhưng em cũng phải ăn thức ăn tốt cho sức khỏe.” Mục Uyển nhận tờ khăn giấy trong tay Hạng Thịnh Duật, lau miệng, nói thêm: “Hôm nay anh sẽ làm chuyện kêu gọi đấu thầu à?”
“Ừm, lửa sém lông mày, giải quyết chuyện này sớm một chút, bên phía Sở Dã Bạch cũng không thể làm gì. Sau đó, quyền kiểm soát và quyền chủ động đều nằm trên tay của chúng ta. Nhưng mà, anh còn có một chuyện cần phải cố gắng làm cho nhanh là, cưới em về nhà.” Hạng Thịnh Duật nói.
Chỉ cần nghĩ tới Mục Uyển rất nhanh sẽ trở thành vợ của Hạng Thịnh Duật anh, khóe môi không nhịn được mà nở nụ cười.
Mục Uyển ngược lại còn thản nhiên và bình tĩnh hơn.
Một đoạn thời gian lúc trước, cô muốn gả cho Hạng Thịnh Duật.
Thời gian này không dài, Hạng Thịnh Duật đã thật sự cầu hôn với cô.
Nhưng mà, bây giờ suy nghĩ lại, một tờ giấy kết hôn thì có thể bảo vệ được cái gì?
Nếu như tờ giấy kết hôn có thể bảo đảm được mãi mãi, vậy trên đời này cũng không có ly hôn, cũng không có hôn nhân sống không bằng chết.
Cho nên, có thể khiến cuộc hôn nhân lâu dài, là vun đắp, là thấu hiểu, là kiềm chế, là cùng nhau trưởng thành, là rời xa đối phương sẽ phát hiện không thể tìm được một người thích hợp hơn nữa.
“Anh có thể không đưa em đến công ty, chuyện anh nên làm bây giờ quan trọng hơn.” Mục Uyển nói.
“Trong lòng của anh, em mới là điều quan trọng nhất. Hơn nữa, xử lý xong chuyện này, cũng không cần để ý ngày một ngày hai nữa, em yên tâm đi, anh muốn đưa em đi mà.” Hạng Thịnh Duật nói, lại đưa cho Mục Uyển một cái bánh bao nữa.
Anh muốn đưa em đi mà.
Sao cô cứ cảm thấy Hạng Thịnh Duật đây là đang làm nũng?
Một người đàn ông kiêu ngạo lại làm nũng, vốn là chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng mà anh lại nói ra khỏi miệng rất tự nhiên, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Trong lòng cô còn có một cảm giác ấm áp.
Mục Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hạng Thịnh Duật, anh là sự liên kết giữa thiên sứ và ác ma hả?”
“Trên thực tế, thiên sứ có thể là ác ma, ác ma cũng có thể là thiên sứ, vốn cũng có thể cùng một người, ở đâu mà có sự liên kết chứ, em có ngốc không hả.” Hạng Thịnh Duật nói, ánh mắt nhìn Mục Uyển tràn đầy sự yêu thích.
“Em nói không lại anh, anh luôn có đạo lý, nhưng mà em lại không muốn anh luôn thắng, phải làm sao đây chứ?” Mục Uyển hỏi.
“Vậy lần sau anh nhường em, cố ý nói không lại em, sau đó sẽ phản bác em ở trong lòng, em có muốn không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển nâng khóe môi, biết là anh đang cười nhạo mình, nhưng hết lần này đến lần khác cô lại tùy ý để cho anh cười nhạo: “Được rồi, em lại quản không được anh nghĩ gì trong lòng.”
Hạng Thịnh Duật gõ một cái lên trán Mục Uyển, lực cũng không mạnh: “Cho nên, em vẫn luôn không tin trong lòng anh có em, đúng không?”
Mục Uyển sờ sờ trán: “Em là một người có trí thông minh, được rồi, tranh thủ thời gian ăn sáng đi, nếu không bánh nguội rồi thì ăn không ngon nữa, cũng sắp đến thời gian rồi, em không muốn đi làm trễ đâu.”
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật ăn sáng, nhìn cổ Mục Uyển: “Sao em không đeo đá Cali, bình thường đeo rất tốt cho sức khỏe.”
“Quá quý giá nên em không dám tùy tiện mang theo, nếu như em làm mất thì làm sao đây?” Mục Uyển nói.
“Tài sản cũng chỉ là vật ngoài thân, nếu như mất rồi thì anh làm cho em một cái nữa, sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Vậy tại sao anh không mang?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
“Sức khỏe của anh sao em có thể so sánh được?”
“Có rất nhiều thứ ở bên trong anh không biết được, nếu như anh có thì cũng mang đi, nếu không thì chia cái của em ra làm hai, chúng ta cùng đeo.” Mục Uyển đưa ra lời đề nghị.
“Vậy cứ đeo đi, không cần phải lấy xuống, cả đời này cũng không cần phải lấy xuống.” Hạng Thịnh Duật nói, trên mặt nở nụ cười.
Mục Uyển cũng cong khóe miệng cười theo.
Lúc con người đang thích ai đó sẽ luôn mong chờ tương lai, sẽ có rất nhiều hứa hẹn, những mong chờ và hứa hẹn này khiến trong lòng người khác cảm thấy dễ chịu.
Cho dù đối với nam sinh hay nữ sinh thì cũng đều như vậy.
Cho nên lúc mong chờ vào tương lai và hứa hẹn, trong lòng đều thấy thích.
Có lẽ có người muốn ở bên bạn, cho dù có mục đích gì hay không, hay là vì thật sự thích bạn.
Nhưng mà hứa hẹn và mong ước này đều là cảm xúc lúc đó, không cần đem nó trở thành mãi mãi.
Khi không còn tình yêu nữa, khi không thích đối phương nữa, sẽ không mong ước, thậm chí đối với hứa hẹn trong quá khứ cũng sẽ cảm thấy phiền phức và áp lực.
“Được.” Mục Uyển đồng ý, cô mỉm cười, trong lòng rất bình tĩnh, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được phần yêu thích này.
Cô cũng muốn đáp lại phần yêu thích này của Hạng Thịnh Duật, nhưng cô không muốn yêu thích hiện tại sẽ trở thành tương lai, hoặc là gánh nặng của anh.
Sau khi ăn xong, Hắc Muội vào dọn dẹp.
“Hắc Muội, trường em có cần chuẩn bị bài trước không?” Mục Uyển hỏi.
Cô nhớ lúc nhỏ mình đi học thường phải chuẩn bị rất nhiều.
Hắc Muội thành thật trả lời: “Không cần đâu ạ, học ở trường cũng là học, học ở nhà cũng là học, không ảnh hưởng đâu ạ.”
Mục Uyển suy nghĩ một chút, mỉm cười: “Lúc em đi thì nói với Lã Bá Vĩ một tiếng, cậu ta sẽ cho người đưa em đến trường.”
“Phu nhân.” Hắc Muội gọi, một bộ dáng ngại ngùng, muốn nói rồi lại thôi, giống như có cái gì đó khó nói lắm.
Mục Uyển nhìn về phía cô ấy: “Sao vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK