Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 555: Đừng Nghịch​




CHƯƠNG 555: ĐỪNG NGHỊCH
Cô rất muốn quay về năm năm năm trước.
Lúc ấy, ba cô vẫn là Viện trưởng của bệnh viện, cô ở nơi ấy có thể hô mưa gọi gió, cô phải ở bên ba mẹ, sẽ không một mình ra ngoài thuê phòng, theo đuổi tự do.
Thẩm Diên Dũng nhìn cô cúi đầu, cả người chìm vào trong bi thương, tâm can anh cũng trở nên bi thương.
Chắc chắn cô đang nhớ về ba mẹ.
Anh đi đến bên cô, biết rằng việc anh nhốt cô vào phòng tối là quá đáng, nhưng, anh cũng lo lắng, với tính cách không thích bị ràng buộc của cô, rất có khả năng cô sẽ bỏ đi.
Anh nắm lấy tay cô, tay cô tất lạnh, liền nắm tay cô đem vào trong áo, đặt lên vùng bụng ấm áp của anh.
Lưu San muốn rút tay ra, lại sợ, cả đời người bị nhốt ở đây, đành nhịn, đằng nào bụng anh cũng rất ấm, còn cô thì đang thấy lạnh.
Không phải cô muốn che, mà là anh muốn che.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Trên người Thẩm Diên Dũng sức lực đã nhạt dần, cả người dưới ánh đèn mờ, trở nên ấm áp rất nhiều, giống như … ở đêm trăng thanh gió mát.
Tinh thần của Lưu San cũng được hoà hoãn.
Nhan sắc của Thẩm Diên Dũng rất có lực sát thương, nhìn trông rất dễ chịu.
“Đói rồi chứ?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
Lưu San lắc đầu.
“Vẫn muốn tranh hơn thua với anh à.” Thẩm Diên Dũng bất lực nhìn cô.
Tranh hơn thua?
Cô chính là thích tranh hơn thua đấy. Vì không ai nhắc nhở cô, nhưng nghĩ lại, những người nhắc nhở cô đều không còn nữa, cô dường như không thể tuỳ ý như ngày trước nữa, bởi vì, không còn ai quan tâm cô nữa, cô phải tự biết quan tâm, chăm sóc bản thân.
“Em muốn ăn gà nướng, vịt nướng, cá nướng, tôm nướng, thịt bò nướng, chân giò kho tàu, còn có lẩu.” Lưu San đỏ mắt nói.
“Buổi tối ăn đồ dầu mỡ như vậy, không tốt cho sức khoẻ, em không sợ béo sao?” Thẩm Diên Dũng nắm tay cô bước đi.
“Thế anh định cho em ăn gì?” Lưu San uể oải hỏi.
“Được rồi, thoả mãn em là được, nhưng chúng ta phải cải trang đã, nếu không sẽ bị người khác phát hiện ra mất.” Thẩm Diên Dũng nhìn cô cười, nói.
Có gì mà buồn cười chứ, cô chả thấy vui gì cả: “Anh đừng có sử dụng mỹ nam kế với em.”
“Em cứ tương kế tựu kế thôi, anh không để bụng đâu.” Thẩm Diên Dũng cười cười nói.
Lưu San mím môi muốn cười, nhưng nghĩ lại, bọn họ còn đang hơi giận giận, nhịn lại, nói: “Em rất muốn đón nhận.”
Tay bị Thẩm Diên Dũng nắm chặt: “Em coi anh chết rồi đấy à.”
“Không phải anh để em tương kế tựu kế sao?” Lưu San hỏi vặn lại, nhìn bộ dạng anh không nói lại được, tâm trạng tốt lên một chút, đôi môi mỉm cười
Anh cũng biết, cô hay nói quá, cô có ý nghĩ ấy, anh cũng sẽ không để cho cô có lá gan ấy, ai đó mau đến ngăn cô ấy đi, quên mất anh có bản lĩnh “ngắt hoa” rồi à.
Chỉ có điều, anh thấy tâm trạng cô tốt lên, kệ cô, không tiếp tục thú vui trêu cô nữa.
Nửa đêm.
Anh đưa cô đi ăn đêm ở nhà hàng Buffet, còn mang theo cả thượng tá Thành.
Thượng tá Thành lo sợ muốn chết.
Anh không bị nhận ra, nhưng Thẩm Diên Dũng thì khác mà, anh là Tổng thống trẻ nhất đầy soái khí của nước A đó, riêng vẻ đẹp của anh thôi, đã thu được một lượng lớn fans rồi.
Thẩm Diên Dũng chỉ là đổi thành mặc áo khoác phao của người bình thường, đội thêm chiếc mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang.
Lưu San cũng thế, mặc áo phao đôi với anh, mũ lưỡi trai đôi và khẩu trang đôi.
Cho hỏi, ăn cơm có thể bỏ khẩu trang ra không?
Thượng tá Thành tim vỡ vụn.
Bọn họ ngồi ở bàn cuối cùng của nhà hàng, ở bên trong.
Thượng tá thành phụ trách lấy món ăn cho họ.
Thẩm Diên Dũng vừa ăn, vừa nắm tay Lưu San.
“Cho hỏi, anh cầm tay em như thế, em ăn kiểu gì?” Lưu San quay đầu nhìn Thẩm Diên Dũng, nói.
Thẩm Diên Dũng dùng tay còn lại gắp cho cô một miếng bò, đưa đến bên miệng cô, dỗ dành: “A.”
Lưu San mở miệng ăn, nhìn anh, những không vui trong mắt đều tan biến hết.
Anh dùng tay phải, còn tay trái thì nắm tay phải của cô, cô không thuận tay trái, không thể gắp được, càng nghĩ càng uỷ khuất, càng nghĩ càng bực bội, nhưng cũng có chút sợ, Thẩm Diên Dũng mà điên lên, đến kẻ điên cũng phải sợ.
“Chúng ta đổi vị trí đi.” Lưu San nói.
“Ha.” Thẩm Diên Dũng cười nhẹ một tiếng,
Cười cái gì mà cười, cho dù anh có đẹp trai, cô cũng muốn đánh người.
Cũng may, anh đã đồng ý rồi, liền cùng anh đổi vị trí.
Mắt cô loé lên tia giảo hoạt, tay trái cũng nắm lấy tay phải của anh: “Anh yêu, chúng ta cứ nắm tay thế này, được chứ?”
Thẩm Diên Dũng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô, cùng với vừa nãy, đúng là một trời một vực, trông thì tưoi sáng mà trong bụng toàn ý đồ đen tối.
Anh, chính là thích ý đồ cô như vậy, lại còn tưởng mình thông minh, kết quả, toàn bộ đều thể hiện hết trên mặt.
Vốn là cô giận anh, nói cái gì mà yêu người đàn ông khác, mặc dù anh có nhốt cô lại, nhưng tâm trạng anh xấu vô cùng , bữa tối cũng không ăn mấy, bây giờ, lại đói rồi.
Anh không để cô lùi bước, tay phải nắm chặt tay trái cô, giống như đem hạnh phúc nắm chặt trong bàn tay vậy, cầm nĩa lên, xiên đồ rồi ăn.
Lưu San nhìn anh.
Tên này, sao lại không khó chịu nhỉ.
Cô gắp một viên thịt bò từ nồi lẩu, viên bò rất trơn, khó gắp.
Cô rất thích nhìn anh xấu mặt.
“Cái này ăn rất ngon, anh muốn ăn không?” Lưu San cười ngọt ngào, hỏi.
“Ừm.” Thẩm Diên Dũng nhìn cô lại gần, mở miệng.
Lưu San nhanh chóng bỏ vào miệng, nói mập mờ: “Anh tự gắp đi.”
Anh nhìn quai hàm cô phồng lên, từ trước đến nay đều không chú ý dáng ăn của mình, không giống thục nữ chút nào cả.
Anh rất muốn hôn cô, yết hầu lên xuống không ngừng, hận không thể đem cô ăn sạch, Mỗi ngày đều ấm áp trong cơ thể.
Anh tự mình xiên một viên bò, bỏ vào miệng.
Dáng vẻ đó, cao ngạo mà thanh lịch.
Không có gì làm khó anh được, không sướng gì cả.
Cô nghĩ, lúc trước còn làm bạn học với anh, còn có sự bình đẳng giữa người với người, cô còn là người đại diện lớp, rồi sao, cái gì cũng cao hơn anh ấy một chút, còn bây giờ, cô rõ ràng có thể nhận thấy, cái gì gọi là dân thường, cái gì gọi là vương tử.
“Thẩm Diên Dũng, hồi bé anh có từng nghĩ qua sẽ làm Tổng thống không?” Lưu San tò mò hỏi.
“Hồi còn nhỏ anh đã biết về sau sẽ được làm Tổng thống. Từ lúc học tiểu học, đã có mục tiêu này rồi.” Thẩm Diên Dũng thành thật nói.
“Thế sao anh không nộp bài về nhà.” Lưu San chê.
Thẩm Diên Dũng cười: “Không phải còn có em sao? Haha.”
Lưu San khinh thường anh, thì ra anh biết, cô khổ đến nhường nào, mỗi ngày đều phải nộp hai bản.
“Cái đó…”
“Tổng thống, đeo khẩu trang.” Thượng tá Thành nhìn thấy người đàn ông đi qua đây, nói với Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng đề phòng đeo khẩu trang lên rồi quay mặt vào trong.
“Cho hỏi, có phải cô là Lưu San?” Người đàn ông hỏi.
Lưu San nhìn rồi đánh giá người đàn ông đẹp trai đứng trước mắt, cảm thấy rất quen mặt, nhưng không nghĩ ra đã gặp ở đâu rồi.
Có điều, trông cũng đẹp trai đấy, mặc chiếc áo sợi cao cổ màu trắng, làn da trắng sáng, mái tóc được cắt gọn gàng, còn đeo một chiếc khuyên tai.
Lẽ nào là idol nào đó?
Idol cũng không thể nào biết cô được chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK