Chương 300: Em Hy Vọng Anh Làm Gì
CHƯƠNG 300: EM HY VỌNG ANH LÀM GÌ
Cố Lăng Kiệt chuẩn bị lột da lợn rừng ngay bên bờ biển, bởi vì anh lo, mùi máu tươi sẽ dẫn dụ càng nhiều dã thú tới hơn.
Bạch Nguyệt chuyển rất nhiều hòn đá tới, xếp chồng lên nhau, một mặt để ngăn gió biển làm tắt lửa, mặt khác có thể đặt nồi.
Bởi vì tối hôm qua vừa có trận mưa to, rất nhiều cây khô, cỏ khô, đều không khô nữa.
Cô ôm một ít, phơi trên bãi cát.
Cố Lăng Kiệt sợ cô phơi nắng mệt, lấy ô che nắng cho cô dùng và chế ra công cụ đánh lửa.
Phương pháp chế tạo là đục hai cái lỗ trên một cành cây, luồn sợi dây thừng Bạch Nguyệt đã bện vào đó, lợi dụng nguyên lý xoay tròn, Bạch Nguyệt chỉ cần kéo dây, cành cây sẽ xoay với tốc độ nhanh.
Cách này nhanh hơn là dùng lòng bàn tay xoay, hơn nữa, còn tiết kiệm sức.
Bạch Nguyệt cũng khá may mắn, chỉ mất hơn một tiếng đã nhóm lửa thành công.
Cô nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt chặt đầu lợn rừng xuống, dốc máu ra.
Toàn bộ máu được để vào trong nồi, rồi đổ ra biển, anh không biết cách xử lý đầu lợn rừng, nên đặt tạm vào túi nhựa trước, chuẩn bị lát nữa tìm chỗ chôn.
Bạch Nguyệt đi về phía anh.
Cố Lăng Kiệt mổ bụng lợn rừng ra, bên trong có rất nhiều thứ linh ta linh tinh.
“Chúng ta hay là… chỉ ăn thịt thôi, những thứ linh tinh bên trong thì vứt đi, anh không ăn nội tạng động vật.” Cố Lăng Kiệt nói với Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt một cái.
Cô biết cách xử lý nhưng không có rượu, gừng, thì những thứ này nướng lên cũng sẽ vấn rất tanh, ăn không ngon.
“Được.” Bạch Nguyệt đáp.
Cố Lăng Kiệt đặt tất cả nội tạng lợn và đầu lợn vào một chỗ.
“Cái đó, mỡ thì giữ lại, có thể dùng để xào đồ ăn, nói không chừng còn có rau dại, đúng rồi, tim lợn cũng để lại đi.” Bạch Nguyệt lại nói.
Cố Lăng Kiệt: “…”
Bạch Nguyệt ý thức được cô nói một đằng làm một nẻo, cũng hơi ngại, cười gượng một cái.
Cố Lăng Kiệt xử lý xong đầu lợn thì đã đến ba giờ chiều.
Bạch Nguyệt đi lấy nồi sắt để đun mỡ lợn.
Cố Lăng Kiệt cắt nhỏ phần thịt chân lợn ra, để tiện nấu.
Bọn họ có nồi, có mỡ, cũng có sẵn muối, nhưng không có muôi.
Bạch Nguyệt cầm một cành cây lên để đảo xào.
Lúc bốn giờ chiều, bọn họ mới ăn đến thịt.
“Lát nữa chúng ta đi nhặt thêm cành cây khô, một hai tiếng nữa là mặt trời xuống núi rồi, em sợ phơi không khô, mình còn phải đốt lửa cả đêm, vừa để chiếu sáng, vừa để đêm nếu có thuyền nào đi qua thì sẽ nhìn thấy.” Bạch Nguyệt nói.
“Ừm, hôm nay, ngày đầu tiên cứ vậy đi, ngày mai cũng ta có thể chuẩn bị được nhiều đồ hơn.”
Bạch Nguyệt gật đầu.
Cố Lăng Kiệt để thịt lợn rừng còn thừa cho vào túi ni lông bọc kín lại, sau đó đặt tạm trên giường ván gỗ của họ.
Lúc bọn họ vào rừng nhặt cành cây khô, Cố Lăng Kiệt đem theo túi đựng đầu lợn rừng, da và nội tạng lợn theo.
Trong rừng thường tối nhanh, lúc bốn rưỡi bốn mươi lăm phút đã không còn ánh sáng nào lọt vào nữa.
Bọn họ không dám đi vào quá sâu, chỉ đi men theo bãi cát, đi khoảng chừng hai kilomets thì nhìn thấy một rừng trúc.
“Cố Lăng Kiệt, anh nhìn kìa, có trúc, trúc khô còn dễ cháy hơn cây khô.” Bạch Nguyệt nói với vẻ hưng phấn.
“Đi.” Cố Lăng Kiệt nắm tay cô chạy.
Bạch Nguyệt nhặt cành cây khô, dùng dây thừng bó lại.
Cố Lăng Kiệt dùng trúc, đào một cái hố sâu chừng ba mươi centimets, rồi chôn đầu lợn rừng trong túi vào đó.
Lúc trở lại, Cố Lăng Kiệt chặt một cây trúc to khỏe nhất.
Bạch Nguyệt đào ít măng trúc tươi lên, một mình cõng bó măng về.
Mặt trời dần dần tắt nắng, bầu trời đỏ au, phong cảnh đẹp vô cùng. Gió biển thổi lên mặt cảm giác rất thoải mái.
Bạch Nguyệt nhìn sườn mặt lạnh lùng cương nghị của Cố Lăng Kiệt, khóe miệng khẽ nhếch.
Nếu, cô không phải chỉ còn sống được một tháng, cô thật muốn sống cả đời cùng anh ở hòn đảo hoang này.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt, vừa lúc bắt được ánh mắt cô đang nhìn anh.
Bạch Nguyệt chột dạ cúi đầu xuống, ánh mắt lấp lánh.
Cố Lăng Kiệt khẽ cười nói: “Lát nữa em tắm à?”
“Vâng, bây giờ có phương pháp trị liệu gọi là tắm nước biển, trong nước biển có nhiều khoáng chất như kali, magie, lưu huỳnh, vv, còn có thể sát trùng, rất nhiều người ngâm tắm nước biển để trị các bệnh về da, giảm cân hoặc làm đẹp, nghe nói phí cũng rất mắc, bây giờ em ở đây, là miễn phí đó.” Bạch Nguyệt tự làm mình vui.
“Lát nữa anh xuống thử trước, để xác định xem chỗ nào em xuống được, tắm nước biển là tốt, nhưng vẫn có nguy hiểm, mỗi năm có biết bao người bị chết đuối vì đi bơi dưới biển rồi.” Cố Lăng Kiệt không yên tâm nói.
“Vâng.”
Bọn họ trở về chỗ cũ, Bạch Nguyệt rải trúc ra, tuy mặt trời đã tắt nắng nhưng gió biển vẫn mang hơi ẩm đi, trúc lại dễ cháy, tối nay có thể dùng rồi, nhưng, chắc nửa đêm phải dậy thêm củi vài lần.
Cố Lăng Kiệt xuống nước trước, cởi áo ngoài, quần ngoài ra, lộ ra cơ thể rắn chắc.
Tuy bọn họ đã làm nhiều lần, nhưng cô vẫn ngại, không dám nhìn anh, mà đi chuyển mấy cục đá tới, thêm vào để chắn gió tốt hơn.
“Tiểu Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt cầm cái túi lưới đi về phía cô.
Bạch Nguyệt nhìn trong túi lưới có rất nhiều cua, nhím biển, bào ngư và cả hải sâm nữa.
“Biển này chưa có ai khai phá, sản vật phong phú, bên dưới có rất nhiều, anh vơ một lúc mà được bao nhiêu, đêm nay có đồ ăn đêm rồi.” Cố Lăng Kiệt cười nói, rồi đổ tất vào trong nồi.
Bạch Nguyệt cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Trước kia, cô đã muốn đi nghỉ ở bờ biển rồi, lúc rảnh rỗi thì hóng gió biển, ăn hải sản, không bị thế tục làm phiền, bây giờ, được thực hiện rồi, nhưng lại là cách bất ngờ như thế này.
“Nước ngọt không còn nhiều, chúng ta dùng nước biển nấu đi, đun lâu một chút, chắc là có thể ăn được.” Bạch Nguyệt vui vẻ nói.
“Được, để anh nấu, em đi tắm trước đi, cùng lắm chỉ được bơi ra hai mươi mét thôi nhé, đừng có bơi xa quá, trời tối rồi, cũng nguy hiểm.” Cố Lăng Kiệt cầm một cái nồi khác ra bờ biển lấy nước, rồi lấy nhím biển, hải sâm, bào ngư ra, luộc cua riêng.
Bạch Nguyệt cởi áo ngoài, quần ngoài, đi bơi, khoảng năm phút đã quay trở lại, vốn cô sức khỏe không tốt, nếu bơi lâu quá, sẽ dễ gặp nguy hiểm.
Cố Lăng Kiệt đã tách xong con nhím biển.
Bạch Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy loại hải sản như nhím biển, bên trong có năm miếng nhỏ, là thứ đó giống màu vàng.
“Thứ này có thể ăn sống, em muốn ăn không?” Cố Lăng Kiệt đưa con nhím biển đã bóc vỏ cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhận lấy nhím biển, ngồi lên tảng đá bên cạnh anh, ăn một ít, nhũn nhũn, hơi ngọt, nhưng cô ăn không quen, lại đưa lại cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt ăn thứ màu vàng đó trong một lần.
Anh lại ăn ba con còn lại.
Bạch Nguyệt thấy anh không có vẻ mặt gì khác lạ: “Ăn có ngon không?”
“Ừm, khá ngọt.” Cố Lăng Kiệt đáp.
“Vậy anh ăn nhiều vào.”
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn sang Bạch Nguyệt: “Em có biết ăn nhím biển có tác dụng gì không?”
“Các loại hải sản đều có hàm lượng khoáng chất cao, bổ sung canxi và kẽm.” Bạch Nguyệt đoán nói.
“Trong nhím biển có lượng lớn cấu tạo protein mà tuyến sinh dục của động vật đặc biệt có, như là trứng mỡ phốt pho, vật chất hoạt tính của sinh vật, có hoocmon giống đực, có tác dụng nâng cao công năng tình dục, cải thiện trí lực, nâng cao miễn dịch, giảm cholesterol, phòng xơ cứng động vật, và có tác dụng tráng dương cực kỳ tốt.” Cố Lăng Kiệt giải thích nói.
Sau đó anh còn nói rất nhiều, Bạch Nguyệt không nghe rõ, chỉ nhớ… nâng cao chức năng tình dục.
Cô ngại ngùng ho nhẹ, nghiêng mặt qua, uống một hụm nước.
Cố Lăng Kiệt cười, giọng nói cũng ấm áp: “Em hy vọng anh ăn thêm con này à?”