Chương 761: Có Cô Ở Đây Chắc Chắn Có Thể Đầu Bạc Răng Long
CHƯƠNG 761: CÓ CÔ Ở ĐÂY CHẮC CHẮN CÓ THỂ ĐẦU BẠC RĂNG LONG
"Tôi không thể nào buông cô ấy ra được, Alan, anh buông tay đi." Cố Lăng Kiệt nặng nề nói.
Alan cười nhạo một tiếng: "Vào lúc cô ấy nói với tôi, cô ấy yêu anh, không hy vọng tôi bị tổn thương, đừng ôm hy vọng với cô ấy nữa, hai người ở cạnh nhau, tôi hy vọng có thể nhìn thấy cô ấy hạnh phúc, cho nên tôi buông tay, quay lại vị trí bạn tốt, bây giờ, cô ấy đã không yêu anh nữa, sợ mình mềm lòng, thậm chí còn thôi miên mình, tôi không cảm thấy bây giờ anh vẫn có khả năng cạnh tranh với tôi, tôi không quan tâm quá khứ của cô ấy, chỉ quan tâm cô ấy có phải bằng lòng ở cạnh tôi hay không thôi."
"Tôi rời đi là vì nguyên nhân bất đắc dĩ."
"Nhưng anh đã quên giữa hai vợ chồng phải thẳng thắn và giúp đỡ nhau, anh bỏ cô ấy lại, đi làm chuyện anh cho là đúng đắn, nhưng đó không phải là đúng đắn mà cô ấy muốn, tôi có rút lui hay không, không được quyết định bởi anh, mà là quyết định bởi cô ấy. Những gì tôi có thể cho cô ấy là thoải mái và yên tâm, không có rầm rầm rộ rộ, nhưng có lâu dài.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày: "Anh bị hen suyễn rất nghiêm trọng, anh cho cô ấy thiên trường địa cửu bằng cách nào?"
"Có cô ấy bên cạnh, tôi sẽ cẩn thận cẩn thận và cẩn thận, tôi sẽ không làm mình xảy ra chuyện. Cạnh tranh công bằng đi, nếu cô ấy lại yêu anh, tôi không còn gì để nói, nếu không, tôi muốn cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc."
Cố Lăng Kiệt rũ mắt, nhìn về phía Bạch Nguyệt trong phòng bếp, màu mắt lại tối hơn vài phần.
Bạch Nguyệt đang bận rộn trong phòng bếp, không chú ý tới gió nổi mây phun ở bên ngoài.
Cô đi ra từ phòng bếp, cầm một cái thùng, nói với Cố Lăng Kiệt: "Black, bạn của tôi bị hen suyễn, phiền anh giúp tôi ra sân sau bắt hai con cá trích, giữa trưa tôi nấu cá cho mọi người ăn."
"Được." Cố Lăng Kiệt nhận lấy thùng trên tay Bạch Nguyệt, nhanh nhẹn bắt hai con cá trích trở về, thấy Alan đang vui vẻ nói chuyện phiếm với Bạch Nguyệt trong phòng bếp.
"Thật ra thời tiết ở đây cũng là khí hậu mang tính hải dương, thỉnh thoảng sẽ rơi một trận mưa. Quen rồi sẽ tốt thôi, lúc nào cũng để ô trong túi là được, nếu cuối tuần này thời tiết tốt, chúng ta cùng đi câu cá.”
"Đi biển câu cá sao? Đây là lần đầu tiên của tôi đó." Alan suy nghĩ.
"Cá của bọn họ ở đây khá dễ câu, tôi nói cho anh nghe, chỗ này của bọn họ mấy loại như cá trắm đen, cá trắm cỏ, cá mè hoa, cá chép, cá mè trắng, cá hồi đều được gọi là cá chép Châu Á, bởi vì ở đây không có nguyên nhân thiên địch, sinh sản rất nhanh, trong rất nhiều hồ đều có, anh chào hỏi với bọn họ một tiếng, bọn họ có thể mở cửa miễn phí cho chúng ta, nhưng mà phải nói một tiếng, nếu không, đi câu cá hoang dã cũng phiền phức." Bạch Nguyệt nói.
"Cá chép Châu Á là cá biển sao?" Alan có chút lờ mờ .
"Là cá nước ngọt, tôi nhầm lẫn trọng tâm câu chuyện rồi, cá biển cũng dễ câu đấy, câu lên có thể làm sashimi, hoặc là cá nướng, cá rán, nói đến mấy thứ này là tôi muốn đi ngay luôn." Bạch Nguyệt cười nói.
Alan cũng cười: "Đúng vậy, nói một hồi tôi cũng không chờ đợi được nữa, chiều nay em có thời gian không? Không bằng chiều nay chúng ta lập tức đi đi."
"Trùng hợp là tôi có du thuyền, có thể lái thuyền đưa mọi người đi." Cố Lăng Kiệt chen vào nói.
"Được, hẹn ngày không bằng gặp ngày, lát nữa chúng ta đi ngay." Bạch Nguyệt vui vẻ nói, cô vẫn rất thích câu cá.
Alan giật giật khóe miệng: "Cần tôi giúp không?"
"Không cần, tôi cũng thích nấu cơm, cho nên, tuyệt đối đừng có giành với tôi." Bạch Nguyệt bắt cá trong thùng ra, nhanh nhẹn xử lý.
Alan và Cố Lăng Kiệt nhìn nhau, đều đi ra khỏi phòng bếp
Alan cười nói: "Khá tốt, tôi ở lại đây."
Sắc mặt của Cố Lăng Kiệt kém đi vài phần, mở tài liệu mang tới ra, ý nghĩa sâu xa nói: "Có lẽ chỉ là tạm thời thôi."
Anh còn nghiêm túc xem nội dung trên tài liệu, lật xem vài lần.
"Cái này, có chút giống an táng trên biển." Alan đột nhiên nói.
"An táng trên biển? An táng trên biển ở chỗ bọn tôi là thả tro cốt xuống biển, không phải trực tiếp thả người vào trong biển." Cố Lăng Kiệt nói.
"Không cảm thấy rất kỳ lạ sao?" Alan nhìn ảnh: "Ở tình huống bình thường, cái lồng này bị đóng chặt, không có khóa, nhưng mà, làm cách nào để bỏ người vào trong." Alan hỏi.
Trong đầu Cố Lăng Kiệt hiện lên tia sáng, nghiêm túc nhìn sáu cái lồng sắt, thật sự, không có khóa, bốn mặt đều bị đóng chặt.
"Trong mỗi lồng sắt đều là ba người, nếu như để những người này vào đó lúc đã chết, còn bị đóng chặt, không có giãy dụa, nếu như bị để vào lúc còn sống, vậy chứng minh là hoàn toàn nghiền nát, số lượng hung thủ rất đông." Cố Lăng Kiệt nói.
Alan nhún vai: "Một sĩ quan cao cấp, thủ lĩnh như anh, sao lại bắt đầu xử lý mấy vụ án nhỏ này rồi, bây giờ đất nước của mấy người cũng đúng là rối loạn, Tổng thống là anh trai của anh đúng không, nghe nói cuối năm nay anh ta muốn kết hôn với con gái thất lạc bên ngoài của nhà họ Hạng nước M."
"Chuyện này không phải anh có thể quan tâm." Cố Lăng Kiệt không muốn để ý đến anh ta.
Alan chống cằm nhìn Cố Lăng Kiệt: "Nếu không vì Bạch Nguyệt, tôi mới lười quan tâm chuyện của đất nước mấy người. Vì sao anh đột nhiên lại rời đi? Rồi vì sao lại trở thành một cảnh sát nhỏ thế."
Cố Lăng Kiệt đóng tài liệu lại, liếc mắt về phía Alan: "Tôi nói rồi, việc này không phải anh có thể quan tâm."
"Anh rất ngầu, rất lạnh, nhưng không được phụ nữ thích." Alan nhận xét.
Cố Lăng Kiệt đứng lên, đi ra ngoài cửa hút một điếu thuốc, rất là buồn bực.
Một người phụ nữ trung niên cầm nồi đi về phía anh.
"Xin chào, cậu là bạn trai của Bạch Nguyệt sao?" Người phụ nữ trung niên hỏi.
"Ừm. . . . . . là đồng nghiệp." Cố Lăng Kiệt giải thích.
"Ồ ồ. Đây là nồi của Bạch Nguyệt, món cô ấy nấu rất ngon, ai cưới được cô ấy đúng là có phúc, phiền cậu đưa cho cô ấy giúp tôi, nói giúp tôi tiếng cảm ơn." Người phụ nữ trung niên nói.
Cố Lăng Kiệt nhận lấy cái nồi người phụ nữ trung niên đưa tới.
Anh xoay người, đi đến phòng bếp.
Bạch Nguyệt còn đang bận rộn, đang đâu vào đấy xào rau, dáng vẻ giống như đúc trong trí nhớ của anh.
Cô sẽ nếm thử hương vị trước, sau đó mới cho ra khỏi nồi, tránh thức ăn quá mặn hoặc quá nhạt, là một người rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong sinh hoạt.
Bạch Nguyệt phát hiện Cố Lăng Kiệt đang đứng sau lưng cô, quay đầu lại nhìn anh: "Sao vậy?"
Cố Lăng Kiệt không được tự nhiên nhìn thoáng qua cái nồi trong tay, đưa cho Bạch Nguyệt: "Cái kia, đây là một dì nào đó trả cho em, dì ấy bảo tôi chuyển lời nói em nấu rất ngon, cảm ơn."
"A." Bạch Nguyệt vui vẻ nở nụ cười: "Cũng may bây giờ tôi ở nhà, nếu không dì ấy phải đi một chuyến tay không rồi. Hai người đợi tôi hai mươi phút nữa, tôi nấu cá rất nhanh, sẽ ăn cơm nhanh thôi.
"Tôi bưng đồ ăn đã nấu xong lên trước, dù sao là mùa hè, cũng không dễ bị nguội." Cố Lăng Kiệt nói.
"Ừ, cám ơn anh, Black. Đồ ăn trên bàn bên kia đều có thể bưng ra ngoài." Bạch Nguyệt nói xong thì tiếp tục bận rộn chuyện của cô.
Cố Lăng Kiệt bưng thức ăn đi ra ngoài.
Alan thấy thế, lập tức đi vào phòng bếp giúp đỡ.
Điện thoại của Bạch Nguyệt vang lên.
Cô nhìn thấy là Quân, có một loại cảm giác không tốt, nhận điện thoại.
"Bạch Nguyệt, thật sự như cô nói, lại có một thi thể mới tại nơi giống vậy, thi thể lần này khá mới, chỉ bị sưng phù, dáng vẻ còn rõ ràng có thể nhận ra được.