Chương 603: Em Muốn Chọc Anh Điên Lên Mới Hả Dạ Phải Không
CHƯƠNG 603: EM MUỐN CHỌC ANH ĐIÊN LÊN MỚI HẢ DẠ PHẢI KHÔNG
"Thẩm Diên Dũng, nếu tôi muốn nhằm vào anh thì tôi sẽ đưa Tiểu Bối ra ánh sáng hoặc nói cho Giang Hành Duật, nhưng tôi không làm.
Cho nên, đừng hoài nghi thành ý của tôi, tôi không muốn làm cô ấy tổn thương, tôi thích cô ấy, có lẽ còn nhiều hơn cả anh nghĩ nữa, tôi không dễ động lòng với người khác nhưng cô ấy làm cho tôi động lòng, tôi muốn được ở bên cạnh cô ấy, yêu thương cô ấy, bảo vệ cô ấy làm cho cô ấy hạnh phúc.
Nếu anh thật sự thích cô ấy thì nên buông tay, hai người khônghợp, anh biết rõ điều đó mà, tôi tin rằng cô ấy không phải là người muốn trở thành người phụ nữ đứng sau lưng người khác." Giang Diệp nói một hơi dài, nói rất thuyết phục, có lẽ vì là người từng trải nên cũng làm cho người ta tin phục.
Thẩm Diên Dũng nghiến răng, hai mắt thâm trầm như đầm nước cổ vạn năm, sâu không lường được, thở ra một hơi khí lạnh: “Các người quen nhau được bao lâu, mới có hơn nửa năm mà thôi, còn tôi và cô ấy quen nhau đã hơn mười lăm năm rồi, anh biết điều đó có ý nghĩa gì không?"
"Tình yêu chẳng liên quan gì đến việc quen nhau lâu hay mau, có một số người ở cạnh nhau cả đời nhưng chẳng thể yêu nhau, có một số người ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã tưởng chừng như vạn năm trôi qua rồi, tôi tin rằng cô ấy cũng thích tôi, phiền anh đưa điện thoại cho cô ấy một chút." Giang Diệp bình tĩnh nói.
Thẩm Diên Dũng cười nhạo một tiếng.
"Anh, nằm mơ đi. Số điện thoại này của cô ấy sẽ bị bỏ nên anh không cần phải gọi nữa làm gì." Thẩm Diên Dũng tức giận, thẳng tay tắt máy rồi lườm Lưu San bằng ánh mắt bén nhọn.
Lưu San cảm thấy ánh mắt anh như sắp giết người đến nơi nên rùng mình, có dự cảm không tốt.
Anh bước về phía cô, từng bước chân chậm rãi chắc chắn tựa như bị một làn khói đen bao phủ, đi đến đâu là làm cho nơi đó trở nên hoang vu.
Lưu San lần đầu tiên thấy Thẩm Diên Dũng tức giận như vậy, cô lùi về sau mấy bước, lùi đến tận cửa.
Nơi này là địa bàn của Thẩm Diên Dũng cô có thể lùi đến đâu chứ, cho dù có chạy cũng chạy không thoát khỏi lòng tay của anh.
"Anh muốn uống trà không?" Lưu San nhìn chung quanh, hai mắt sáng lên.
Thẩm Diên Dũng đi đến trước mặt cô, giơ tay về phía cô.
Lưu San còn tưởng rằng anh muốn đánh cô nên quay mặt theo bản năng.
Bàn tay của anh dừng lại bên màng tai cô rồi lạnh lùng nói: “Thích Giang Diệp sao?"
"Không có, ai nói, em thích anh ta làm gì." Lưu San lập tức phủ định.
Thẩm Diên Dũng nhìn kỹ ánh mắt cô.
Lưu San hơi cau mày, tự nhủ không được chột dạ, bộ dạng của Thẩm Diên Dũng như muốn ăn thịt người ta vậy.
Cô có cảm tình với Giang Diệp nhưng chưa đến mức thích, nên cũng không thể xem là nói dối được.
"Vậy vừa rồi em vạch trần là có ý gì?" Thẩm Diên Dũng hỏi dồn.
"Em... không biết." Lưu San giả bộ ngớ ngẩn để qua mặt rồi luồn xuống dưới cánh tay anh để thoát ra.
Thẩm Diên Dũng giữ chặt cánh tay cô lại, chất vấn: "Em không biết hay là không muốn Giang Diệp biết quan hệ giữa chúng ta?"
Lúc đó thật sự là cô không hề nghĩ như vậy, mà chỉ cảm thấy lúc ấy, Thẩm Diên Dũng nói như vậy khiến cô rất mất mặt nên trực tiếp phản bác chứ không nghĩ gì nhiều.
"Là không biết." Lưu San nói.
Anh lại càng nắm tay cô chặt hơn nữa, hiển nhiên là không hài lòng với đáp án này, tựa như muốn bẻ gãy cánh tay của cô vậy.
Lưu San cảm thấy đau: “Thẩm Diên Dũng, anh buông em ra, đau quá.”
"Đau mới nhớ lâu." Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói: “Anh không cho phép em tiếp tục liên lạc với anh ta nữa, điện thoại cũng không được, đợi sau khi quay về, anh sẽ đưa cho em một số di độngmới, không được dùng số này nữa.”
"Không dùng thì không dùng, em có quyền và tự do sao? Anh buông em ra, tay em sắp gãy rồi." Lưu San đau đến mức sắc mặt tái nhợt.
Anh buông lỏng cánh tay của cô ra rồi quay lại chỗ ngồi của mình, nhưng vẫn chưa hết giận nên lại cầm tách cà phê bên cạnh lên quăng mạnh xuống nền nhà.
Xoảng một tiếng, sức phá hoại cực lớn.
Lưu San sợ Thẩm Diên Dũng như vậy, cả người hoàn toàn u ám, đúng là gần vua như gần cọp, vừa rồi còn ổn thỏa, mới một lúc đã nổi trận lôi đình rồi.
Cô vẫn nên đi khỏi đây thì tốt hơn, dù sao lòng dạ đàn ông giống như trăng nơi đáy nước, không bền, đặc biệt là loại người cao ngạo như Thẩm Diên Dũng, khi thích cô thì giữ khư khư bên cạnh, nuông chiều đủ đường, còn khi không thích cô nữa thì bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết cô.
Thẩm Diên Dũng thấy cô đứng yên không động đậy lại còn cách anh rất xa nên lạng lùng ra lệnh: “Thu dọn mấy thứ trên sàn nhà xong thì em có thể đi ra.”
"Bây giờ em có thể đi ra sao." Lưu San cũng không muốn đối mặt với anh ta lúc này.
Cô không đợi Thẩm Diên Dũng nói mà chỉ nhìn ánh mắt sắt bén của anh liền vội vã chạy ra khỏi cửa, thấy thường vụ Tưởng vẫn còn ở đó liền cười tủm tỉm nói: "Cái tách của ngài tổng thống bị quăng xuống nền nhà bể rồi nên phiền cô đi xử lý một chút, ngài tổng thống nói tôi có thể đi nên tôi đi trước đây."
Thường vụ Tưởng cau mày, bởi vì gian phòng đều dùng hợp kim titan hơn nữa còn được trang bị cách âm nên bên ngoài không nghe thấy tiếng động bên trong.
Vì vậy thường vụ Tưởng cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng chẳng thể nào thích Lưu San được, chẳng nghiêm túc chút nào cả.
Cô ta đẩy cửa ra, thấy chén nước vỡ nát trên mặt đất, còn sắc mặt của ngài tổng thống thì xanh lè, trong phòng bị bao trùm bởi một bầu không khí ngột ngạt, rất nặng nề, tựa như tước khi có cơn bão xuất hiện vậy.
Cô ta cũng không dám nói gì mà chỉ cầm khăn quỳ xuống mặt đất lau.
Thẩm Diên Dũng nắm chặt nắm đấm, nhìn vào cuốn sách nhưng chẳng vô được chữ nào.
Anh đứng dậy đi ra ngoài…
Lưu San bỏ đi nhưng cũng không biết đi đâu nên đành đi vào phòng bên cạnh.
Căn phòng bên cạnh hình như là phòng họp, không một bóng người, nhưng có ghế sofa nên cô nằm lên sofa nghỉ ngơi, nhìn trần nhà màu xanh trắng.
Kỳ thật, cô không nên nói toạc móng heo ra như thế, không nên chọc Thẩm Diên Dũng tức giận, tại sao không khi nào kềm chế được cái miệng nhiều chuyện và tính cách của mình chứ.
Trước kia còn có ba mẹ che chở nên cô có thể không giữ mồm giữ miệng, hiện tại, thật sự không thể tiếp tục như vậy nữa.
Cô có chút khổ sở, trong lòng ê ẩm chua chát nhắm hai mắt lại.
Đợi cô đến được Vô Hình, lấy được danh sách nhân viên của Vô Hình, tìm được hung thủ đã giết chết mẹ, lôi Thẩm Diên Dũng ra trước công lý thì cô sẽ đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng thì chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết ngủ được bao lâu thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, bị đánh thức làm cho cô nhức đầu, lại trở mình tiếp tục ngủ.
Cánh cửa bị đẩy ra: “Báo cáo, nơi này cũng không có."
Cô nghe được giọng nói ồm ồm của binh lính, liền sau đó là tiếng đóng sầm cửa.
Cô ngồi dậy, liếc nhìn cánh cửa, bọn họ đang tìm ai sao?
Haizzz, dù sao cũng chẳng phải chuyện của cô nên cô tiếp tục nằm xuống ngủ.
Lại không biết qua bao lâu, cánh cửa lại bị đẩy ra, có ba binh lính chạy vào, hai người chạy tới trước mặt cô, vui mừng nói: "Báo cáo, tìm được rồi."
Cô nghe thấy bên ngoài từng tiếng tìm được rồi, tìm được rồi, tìm được rồi liên tục vang lên.
Bọn họ đang tìm cô sao?
Lưu San khó hiểu ngồi xuống, do ngủ nên mặt cô ửng hồng, tỏ vẻ mơ màng: “Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Trợ lý Lưu, chúng tôi tìm cô suốt ba tiếng đồng hồ rồi, ngài tổng thống đang nổi giận." Có một tên lính báo lại.
"Tìm tôi? Tìm tôi để làm gì, tôi vẫn luôn ngủ trong này mà." Lưu San gãi gãi đầu, mù mờ.
Chốc lát sau, Thẩm Diên Dũng đi vào, sắc mặt nặng nề đáng sợ, lạnh lùng nói: "Đều đi ra ngoài hết cho tôi."