Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 202: Thật Ra Cô Có Bệnh, Thật Sự Có Bệnh​




CHƯƠNG 202: THẬT RA CÔ CÓ BỆNH, THẬT SỰ CÓ BỆNH
Bạch Nguyệt gật đầu.
Anh đi vô cùng vội vàng, tay nắm chặt thành quyền, mày nhíu lại, trong mắt mang theo màn sương mờ mịt.
Bạch Nguyệt hơi lo lắng cho anh, sắc mặt anh không tốt lắm.
Cô đi đến bên cửa sổ, nhìn Cố Lăng Kiệt đang đi nhanh ra ngoài, cũng không để ý đến lời chào của binh sĩ, cứ thế lên xe đi.
Bởi vì Cố Lăng Kiệt đi vội quá nên chưa đưa tài liệu cho cô.
Cô không biết anh còn có thời gian sắp xếp cuộc họp bàn bạc về phương án kiểm tra tâm lý chiều nay không?
Ăn cơm xong, cô nằm trên giường nghịch điện thoại.
Mộc Hiểu Sinh gọi điện thoại tới.
Bạch Nguyệt nghe máy, “Có chuyện gì thế, Hiểu Sinh”
“Bạch Nguyệt, cô đúng là dự đoán như thần, bây giờ đã bắt được bạn gái cũ của Tony rồi, nhà cô ta có mở xưởng chế biến thịt sống, cô ta đã nhận tội chuyện giết hại Tony rồi”.
Cô ta và Tony vốn là một cặp tình nhân, bố mẹ cô ta chê Tony không ổn định, cô ta liền chia tay với Tony, gả cho người chồng bây giờ, đã có một đứa con trai.
Sau này, Tony gặp lại cô ta, hai người lại thắp lại lửa tình, nhưng không ngờ Tony mắc bệnh giang mai, truyền nhiễm cho cô ta, cô ta lại truyền nhiễm cho chồng mình.
Chồng cô ta thẹn quá hóa giận, đã bắt đầu kế hoạch giết người.
Hôm đó, Tony từ chỗ Tô Tiểu Linh rời đi, thì nhận được cuộc gọi hẹn gặp.
Cô ta nói chồng mình không có nhà, bảo anh ta qua nhà cô ta, còn cho Tony uống rượu có thuốc mê.
Tony bất tỉnh nhân sự, bị bọn họ để trong hầm chứa đá, làm anh ta bị đông chết, sau đó bọn họ tiến hành chặt xác” Mộc Hiểu Sinh kể.
“Thế thì con trai của bọn họ giờ thành cô nhi à?” Bạch Nguyệt thương cho đứa bé vô tội.
“Sau khi kiểm tra DNA thì xác định đứa bé đó là con của Tony, khi chúng tôi tìm thấy nó, thì nó đã bị chồng cô ta làm cho chết cóng rồi” Mộc Hiểu Sinh buồn bã nói.
Ngắt điện thoại, trong lòng Bạch Nguyệt dâng lên sự thương cảm.
Con người, ngàn vạn lần đừng làm sai chuyện gì, nếu không, không phải bây giờ thì sau này cũng sẽ gặp báo ứng.
Nếu khi xưa, bạn gái của Tony không chê Tony mà kết hôn với anh ta, thì Tony cũg không nhận phải tổn thương tình cảm, có người yêu mình sâu sắc, cũng không chắc sẽ trở thành trai bao.
Bạn gái của Tony cũng không nên mang thai con của người khác rồi còn gả cho người chồng bây giờ, không có người đàn ông nào có thể chịu được chuyện vợ mình có con với thằng khác.
Giống như cô ta khi xưa.
Nếu không phải cô một mình một ý muốn sinh ra đứa nhỏ, thì cũng sẽ không khiến đứa bé trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô như thế.
Tâm trạng Bạch Nguyệt không tốt, cô biết không nên nghĩ ngợi lung tung nữa, nếu không, bệnh của cô lại tái phát.
Cô mở máy tính lên, chuẩn bị làm ít bài tập, để phân tán tư tưởng.
Có chuông báo tin nhắn mới.
Cô vô thức liếc nhìn một cái, là một bức ảnh, hình như là Cố Lăng Kiệt, quần áo trên người vẫn là bộ hôm nay anh mặc, anh đang ôm chặt một cô gái.
Trong lòng Bạch Nguyệt khẽ thắt lại, cô ấn mở ảnh ra.
Từ góc nhìn của người chụp, bởi vì Cố Lăng Kiệt đang ôm cô gái đó cho nên chỉ nhìn thấy mặt của Cố Lăng Kiệt và bóng lưng của cô gái.
Cô gái đó mặc một bộ váy dài màu đỏ, khá cao, và gầy, tóc buộc đuôi ngựa.
“Tinh tinh” một tiếng, tin nhắn thứ hai được gửi tới.
Bạch Nguyệt mở ra.
Khóe mắt Cố Lăng Kiệt có giọt nước mắt, anh ôm chặt cô gái đó hơn.
Bạch Nguyệt cũng khóc, nước mắt lăn xuống gò má.
Bức ảnh thứ ba cũng nhanh chóng được gửi tới.
Cố Lăng Kiệt ôm chặt vai cô gái, hôn xuống trán cô gái.
Bức thứ tư gửi tới, là ảnh Cố Lăng Kiệt ôm bế cô gái lên xe.
Bức thứ năm, Cố Lăng Kiệt ôm cô gái đi vào khách sạn, tên khách sạn là khách sạn Chu Châu.
Tin nhắn nữa được gửi tới: Bọn họ đang ở phòng tổng thống số 2108, nếu muốn ngăn cản, mau đến đó.
Bạch Nguyệt đập mạnh điện thoại xuống đất.
Từ chỗ cô đến chỗ khách sạn Chu Châu cũng phải mất một tiếng đồng hồ, cô có thể ngăn cản điều gì chứ, cô chẳng ngăn cản được chuyện gì cả.
Khi cơ thể và tình cảm của anh không còn để nơi cô nữa thì cô đi ngăn cản có tác dụng gì?
Cô nhớ tới lúc cô và Tô Khánh Nam mới kết hôn, sự phản bội ba năm trước của Cố Lăng Kiệt, cô lại nghĩ tới những bức ảnh kia.
Chẳng trách, Cố Lăng Kiệt lại đi vội vàng như vậy.
Trong lòng cô tuôn trào sự phẫn nộ ngập trời, sự uất ức, sự buồn tủi.
Sự tức giận ấy ào tới lấp đầy tâm trí cô.
Cô không khống chế được sự hỗn loạn trong suy nghĩ nữa.
Trong một lúc cô cảm thấy bây giờ cô vẫn đang trong cuộc hôn nhân như địa ngục với Tô Khánh Nam, sự cô đơn, sự bất lực.
Một lúc lại cảm thấy như đang trong thời gian sau khi Cố Lăng Kiệt xảy ra chuyện, Chu Hân Ly, trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Dần dần, cô nhớ tới sau thời gian sống ba năm, người đàn ông cô yêu lại lần nữa, lại vẫn xuất hiện sự phản bội về thể xác, xuất hiện sự phản bội về tình cảm.
Không có ai thích cô, không có ai yêu cô, cũng không có ai bảo vệ cô,
Cô chẳng qua cũng chỉ là một người bị bệnh tâm thần.
Đúng vậy, cô không chỉ là môt bác sỹ tâm lý, mà cô còn là một người mắc bệnh tâm thần.
Cô đang che giấu và lơ đi bản thân, nhưng có lơ đi cũng không lừa được bản thân mình, rằng cô chính là một kẻ tâm thần, giống với mẹ cô.
Bạch Nguyệt òa khóc lớn lên.
Cô quăng đèn bàn, quăng bình hoa, ném bình nước, quăng cả máy tính, xé rách ga giường, xé rách chăn, cô đập hết tất cả những thứ đập được, những thứ không đập được rơi trên đất.
Hôm qua cô và Cố Lăng Kiệt còn từng “yêu” trên chiếc giường này, bây giờ nhớ lại cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Đồ đạc hỗn loạn, lúc cô đi đến bệ cửa sổ định lấy chậu cảnh ở đó thì không cần thận vấp té, cả người ngã sõng soài trên đất.
Mảnh sứ sắc nhọn đâm vào thịt cô, khoảnh khắc đó, cô cảm thấy vô cùng đau, đau làm cho lý trí cô trở lại.
Máu tươi tuôn ra.
Bạch Nguyệt nhìn thấy đống bừa bộn khắp phòng, cô biết bản thân lại vừa phát bệnh rồi.
Nước mắt không ngừng tuôn, trong lòng cũng rỉ máu.
Nếu cô chết thế này, chắc là khó coi lắm.
Lưu San sẽ buồn.
Mẹ sẽ không có ai chăm sóc.
Cố Lăng Kiệt bởi vì cô chết ở chỗ anh, làm bẩn đồ đạc của anh, gây thêm phiền toái cho anh, mà khi nhắc tới cô, anh sẽ cảm thấy chán ghét và căm hờn.
Nếu có chết cô cũng sẽ không chết ở đây.
Bạch Nguyệt nhịn cơn đau, bò dậy.
Máu tươi làm quần áo cô nhuốm một mảng đỏ tươi.
Cô cởi bỏ quần áo, nhìn cơ thể mình, có rất nhiều vết thương, may mà, chỉ có một mảnh sứ vỡ đâm thủng quần áo, đâm vào da thịt.
Bạch Nguyệt rút mảnh sứ ra, máu chảy càng nhiều hơn.
Cô chọn từ trong hành lý ra một chiếc váy trắng, xé rách, che lại vết thương.
Cô không thể để lính cần vụ của Cố Lăng Kiệt vào được, nếu không, lính cần vụ chắc chắn sẽ nói với Cố Lăng Kiệt.
Cô vẫn muốn giữ lại sự tự tôn cuối cùng.
Cô không muốn để bất cứ ai biết được, cô có bệnh về tâm thần.
Cô lấy hết quần áo trong hành lý ra, để lên ghế sô pha, rồi vứt hết mảnh vỡ vào trong hành lý, lấy ga giường lau sạch vết máu trên đất rồi vứt vỏ ga đó vào trong hành lý, may mà chăn không dính máu.
Cô ôm chăn đến sofa, lúc đứng dậy, bởi vì mất máu nên cô bắt đầu thấy chóng mặt.
Cô ngàn vạn lần không thể ngất được, ngàn vạn lần không thể ngất được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK