Chương 1067: Tổng Thống Và Phu Nhân Tổng Thống, Trai Tài Gái Sắc
CHƯƠNG 1067: TỔNG THỐNG VÀ PHU NHÂN TỔNG THỐNG, TRAI TÀI GÁI SẮC
“Hạng Thịnh Duật đến, có ý gì?” Hạng Uyển không hiểu hỏi.
“Trước đó anh ta gọi điện thoại cho em, có thể là muốn nói chuyện này.” Hình Thiên nói.
Hạng Uyển nghĩ đến, Hạng Thịnh Duật gọi điện cho cô, bị Hình Thiên cầm mất điện thoại rồi, cô không nhận, cũng không gọi lại cho Hạng Thịnh Duật.
Cô cảm thấy, Hạng Thịnh Duật gọi điện cho cô, không phải nói chuyện quang minh chính đại đến nước A, mà chính là cô không nghe máy nên anh ta mới ra chiêu này.
Hạng Uyển nhíu mày, vừa phòng bị vừa cẩn thận hỏi thăm: “Anh biết anh ta đến nơi này làm gì không?”
“Nói là đến đón Phó Hâm Ưu trở về, thuận tiện đến thăm hỏi tôi, buổi tối anh ta sẽ cùng tham gia bữa tiệc.” Hình Thiên im lặng: “Đến quá đột ngột, có lẽ...”
“Có lẽ cái gì?” Hạng Uyển hỏi đến.
“Anh ta đến là để chứng minh anh ta không thẹn với lương tâm, đến để tẩy trắng.” Hình Thiên suy đoán nói.
“Nói như thế nào?”
“Thật ra bây giờ trên mạng đang hướng về chúng ta, cuộc đấu súng lúc trước người của tôi là người của Hoa Quan Lâm, anh ta đến chỗ của tôi, thản nhiên đi đến như vậy, cũng là vì chứng chứng minh thân phận người bị hại của anh ta với dân mạng.”
Hạng Uyển rũ mắt xuống.
Nói như vậy, Hạng Thịnh Duật đến nơi này không phải là không có lửa làm sao có khói, ý nghĩ nông nổi, mà là vì để đạt được mục đích của mình.
“Bây giờ Hoa Quan Lâm thất sủng rồi, anh cảm thấy, anh ta có thể gặp mặt Sở Dã Bạch nói chuyện hợp tác lần nữa không?” Hạng Uyển hỏi.
“Đương nhiên, bản thân Sở Dã Bạch chính là một người ba phải, anh ta cũng sẽ cân nhắc đắn đo tình thế, lần này Hoa Quan Lâm nhận lấy một đòn nghiêm trọng, đến Hoa Cẩm Vinh cũng không tin tưởng ông ta nữa, Sở Dã Bạch cưới Hoa Nhi cũng không cần thiết nữa. Nhưng hình như Lục Bác Lâm và dì nhỏ của em đã hòa hợp rồi nhỉ?” Hình Thiên hỏi.
“Trước dó...” Hạng Uyển nhớ lại: “Có một cô bé, là con của dì Hạng Thịnh Duật, lớn lên rất xinh đẹp, tuổi tác cũng có thể kết hôn được rồi, lần trước xuất hiện bên người mẹ Hạng Thịnh Duật, liệu có thể để cô bé kia cưới Sở Dã Bạch không? Dù sao, danh tiếng của Hạng Kim Thu cũng không tốt, hơn nữa mẹ của Hạng Thịnh Duật là Ân Mạt Phân, mặc dù nhà họ Ân không hiển hách bằng nhà họ Hạng và nhà họ Hoa, nhưng thế lực gia tộc cũng rối ren phức tạp, đối với Sở Dã Bạch mà nói, chưa chắc không phải là một sự lựa chọn tốt hơn.”
“Cũng có thể là khả năng này, Hạng Thịnh Duật biết em là người của tôi, chỉ sợ sau này sẽ gây bất lợi cho em, hơn nữa, nếu như Sở Dã Bạch và em họ của Hạng Thịnh Duật hợp tác, tôi cảm thấy, sớm muộn cũng có một ngày, danh vọng của Hạng Thịnh Duật ở nhà họ Hạng vượt qua cậu nhỏ của em, cậu nhỏ của em cũng không bảo vệ được em.” Hình Thiên lo lắng nói.
Hạng Uyển không hề sợ hãi nói đùa: “Còn không phải có anh sao? Em sợ cái gì.”
Hình Thiên dừng lại một chút, nhìn dáng vẻ tươi cười xinh đẹp của Hạng Uyển, trong mắt cũng nhiễm thêm một chút xuân sắc, bất đắc dĩ thở dài, giọng điệu cưng chiều nói: “Tôi biết rồi. Tôi cho người chuẩn bị lễ phục cho em, cần chuyên gia trang điểm không?”
“Anh quên rồi sao, em từng học trang điểm, tự mình có thể giải quyết, chuyện lễ phục, trái lại phải nhờ đến anh rồi, em không mang lễ phục đến.”
“Ừ.” Hình Thiên nắm tay Hạng Uyển: “Lạnh không?”
“Vẫn tốt, còn anh, cơ thể có khỏe không? Đừng gắng gượng, đó là tiền vốn của cách mạng đó.”
“Yên tâm, anh rất coi trọng tiền vốn, đủ để tiêu xài.” Hình Thiên nói tiếp lời Hạng Uyển.
Hình như là một câu giống người ta đỏ mặt.
Khuôn mặt của Hạng Uyển phiếm hồng.
Kết hôn năm năm, anh cũng chưa từng nói như vậy với cô, giống như một loại cảm xúc, quẩn quanh trong lòng, lại đột nhiên xông vào trong đầu, sinh ra quá nhiều sóng điện, làm cho trái tim nhiễu loạn, cũng có loại... cảm giác vô cùng áy náy.
*
Hạng Uyển trang điểm, búi tóc xong, nhìn thấy lễ phục dạ hội mà Hình Thiên chuẩn bị cho cô.
Đó là một chiếc lễ phục dạ hội đuôi cá lộ vai màu trắng được thêu hoa màu hồng phấn, rất đẹp, đẹp đến nỗi Hạng Uyển vừa nhìn nó một cái đã yêu thích không thôi.
Trước kia, khi cô vẫn là vợ của Hình Thiên, cô cũng có rất nhiều lễ phục dạ hội, nhưng đều là sẫm màu, màu đen, màu xám đậm, màu nâu nhạt...
Cô sợ không đoan trang, không thành thục, không chững chạc, không cho người ta cảm giác tin tưởng, vì vậy ở tuổi chưa được thành thục cô lại mặc rất trưởng thành, quên rằng mình chỉ là một cô gái mới ngoài hai mươi tuổi.
Hình Thiên nhìn vào mắt Hạng Uyển, nở một nụ cười: “Thích không, là do tôi thiết kế cho em, nhưng mà tôi thiết kế dựa theo dáng người trước kia của em nên hơi to, lát nữa tôi bảo nhà thiết kế sửa phần eo một chút, vẫn còn kịp.”
“Anh thiết kế?” Hạng Uyển kinh ngạc.
“Nếu không em cảm thấy tôi làm sao vượt qua được những bữa tiệc như thế này? Không có em, quá cô đơn, đến người nói chuyện cùng tôi cũng không có.” Ánh mắt Hình Thiên sáng rực nhìn Hạng Uyển.
Thì ra, không quen, không chỉ là cô.
Trái tim lạnh lẽo của Hạng Uyển có thêm một chút ấm áp: “Cảm ơn.”
“Mặc vào trước thử xem một chút.” Hình Thiên nói.
“Ừ.” Hạng Uyển cầm lễ phục dạ hội đi vào phòng thay đồ, mặc vào rồi đi ra ngoài, thật sự hơi rộng.
Chủ yếu là hai tháng này cô gầy đi quá nhiều, buổi trưa hẳn nên ăn nhiều hơn một chút, thật có lỗi mà nói với Hình Thiên: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi gì chứ, nhìn rất đẹp, lát nữa tôi cho nhà thiết kế đến sửa phần eo một chút là vừa rồi.” Hình Thiên nói.
Nhà thiết kế lập tức đến sửa phần eo cho Hạng Uyển, còn may thêm lụa mỏng ở chỗ đường may, nhìn càng phiêu dật hơn so với vừa rồi.
Hạng Uyển mặc vào lại càng cảm thấy hài lòng hơn, ngắm nhìn mình trong gương.
Hình Thiên đứng ở bên cạnh cô.
Chỉ đứng như vậy thôi, bọn họ nhìn cũng thật xứng đôi, dù sao, thoạt nhìn Hình Thiên cũng chỉ chừng ngoài ba mươi: “Đây là lễ phục dạ hội đẹp nhất mà em từng mặc, còn đẹp hơn áo cưới khi đó của em.”
“Nếu như em thích, sau này tôi có thể thiết kế nhiều hơn cho em.” Hình Thiên nói.
Hạng Uyển nở nụ cười cúi đầu nhìn váy của mình, kinh ngạc nói: “Sao anh còn biết làm những thứ này, trước kia em cũng không biết.”
“Nhìn nhiều một chút, học nhiều một chút, cũng có sự chỉ bảo của giáo viên, sau đó thì biết, dù sao tôi cũng chỉ thiết kế quần áo, còn phần hoàn thiện là do người khác làm.”
Hạng Uyển xoay người đối mặt với anh: “Nếu như anh đi làm nhà thiết kế thời trang, nhất định vô cùng lợi hại.”
Hình Thiên cưng chiều cười một tiếng: “Manga của em vẽ sao rồi, tôi còn định nhìn một chút đó?”
“Việc này...” Hạng Uyển xấu hổ, từ khi về nước M, cô vẫn luôn giãy dụa, khổ sở, rầu rĩ, không đủ năng lực để thiết kế, vì vậy trôi qua rất vất vả, cuộc sống cũng vẫn luôn không tốt, ở trong bi quan áp lực, căn bản không có tâm trạng vẽ manga.
“Lần này sau khi trở về em sẽ vẽ, từ từ vẽ, vẽ xong sẽ cho anh xem đầu tiên.”
“Đã nói rồi, tôi nhất định là fan hâm một trung thành nhất của em, nếu có linh cảm hay, chúng ta có thể nghiên cứu thảo luận cùng nhau một chút.”
“Ah.” Hạng Uyển cười, đây là lần đầu sau khi trở về cô cười thật lòng thật dạ, vui sướng từ trong đáy lòng như vậy: “Được.”
“Đi thôi, chúng ta đi đến bữa tiệc.” Cánh tay Hình Thiên cong lên.
Hạng Uyển do dự một chút, vẫn vòng tay qua khuỷu tay của anh, cùng nhau đi ra ngoài căn phòng.