Chương 126: Tình Yêu Đậm Sâu, Tình Cảm Chia Cắt
CHƯƠNG 126: TÌNH YÊU ĐẬM SÂU, TÌNH CẢM CHIA CẮT
Bạch Nguyệt ngồi trên ghế sô pha chờ tin tức của Cố Lăng Kiệt mà chờ cả tối. Cô không dám ngủ, sợ ngủ rồi sẽ bỏ lỡ mất điện thoại của Cố Lăng Kiệt. Nhưng thực ra là cô không ngủ được. Không có tin gì của Cố Lăng Kiệt khiến cô không thể an tâm nhắm mắt đi ngủ được.
Bạch Nguyệt cứ vậy ba ngày ba đêm. Sức khỏe của cô bị tiêu hao gần hết, đến cơm cô cũng không muốn ăn, nằm thoi thóp trên ghế sô pha nhìn di động.
Chu Mẫn nhìn vậy mà thực sự rất đau lòng, “Bạch Nguyệt, cô ăn gì rồi ngủ chút đi. Tôi canh giúp cô cho, sếp gọi đến là tôi báo cho cô ngay, nếu cô ốm thì sếp sẽ đau lòng lắm.”
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm di động mà không nói gì, ánh mắt cô trống rỗng đầy bất lực.
“Thực ra không có tin gì thì chính là tin tốt, phải không nào, dậy ăn gì đi.” Chu Mẫn ngồi xuống trước mặt Bạch Nguyệt.
“Cố Lăng Kiệt nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu anh ấy không sao thì nhất định sẽ không bỏ mặc tôi không liên lạc thế này.” Bạch Nguyệt nói chắc chắn.
Trong ba ngày vừa qua không có bất cứ chút tin tức nào, chắc chắn việc này không bình thường.
Chu Mẫn cũng đoán hẳn là Cố Lăng Kiệt đã xảy ra chuyện rồi, “Hay là cô thử gọi cho bố mẹ sếp xem sao, hẳn hai người ấy sẽ biết.”
Lời Chu Mẫn vừa nói như nhắc nhở Bạch Nguyệt, đôi mắt ảm đạm của cô như sáng lên.
Giờ cô chẳng mong được ở bên Cố Lăng Kiệt nữa rồi, cô chỉ mong Cố Lăng Kiệt được bình an vô sự.
Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Tống Tâm Vân.
Tống Tâm Vân nghe máy.
“Chào bà, tôi là Bạch Nguyệt.” Bạch Nguyệt căng thẳng ngồi dậy.
“Ừ, tôi biết.” Tống Tâm Vân có vẻ rất bình tĩnh.
“Tôi muốn biết tình hình hiện tại của Cố Lăng Kiệt, anh ấy không sao chứ?” Bạch Nguyệt hỏi thẳng.
Tống Tâm Vân im lặng một lúc.
“Tôi chỉ muốn biết anh ấy có sao không thôi.” Bạch Nguyệt nhíu mày, sợ Tống Tâm Vân không chịu nói cho cô biết.
Tống Tâm Vân hít sâu một hơi rồi đáp, “Nó hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, hủy toàn bộ vũ khí nguy hiểm mà kẻ địch có, nhưng trong lúc giằng co với phe địch, nó bị tổn thương ở đầu, bị rơi xuống biển, rất liều mạng mà bơi về bờ. Nhưng cuối cùng lại chìm xuống biển, thiếu dưỡng khí trong thời gian dài, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng.”
Mắt Bạch Nguyệt đỏ ửng lên, nước mắt lăn dài trên má. Cô biết là anh đã xảy ra chuyện rồi mà.
“Giờ đã qua cơn nguy hiểm chưa ạ?” Bạch Nguyệt nghẹn ngào hỏi.
Nếu anh chết thì cô cũng không muốn sống tiếp một mình nữa.
“Qua rồi, nhưng vùng não chịu tổn thương mạnh nên nó đã quên rất nhiều thứ, tôi nghĩ hẳn là nó đã quên cả cô rồi. Có lẽ đây là một cơ hội tốt để nó hoàn toàn bước ra khỏi cuộc sống của cô. Cô an toàn rồi, và quan hệ giữa hai người cũng đã kết thúc.” Tống Tâm Vân dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt im lặng. Trong đầu cô là một mảnh trắng xóa. Cô như đang rơi xuống từ thiên đường, cô nhìn thấy những khung cảnh tươi đẹp trên thế giới, cũng ngày càng cách xa những khung cảnh đẹp đẽ ấy.
Là may mắn, là tiếc nuối, cũng là không cam lòng, hay là... thực ra đây mới là kết quả tốt nhất.
Khi Tống Tâm Vân cúp điện thoại, Bạch Nguyệt còn đứng lặng đi như mất hết linh hồn.
“Bạch Nguyệt, cô sao vậy? Cô đừng làm tôi sợ.” Chu Mẫn đỡ lấy Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt đẩy Chu Mẫn ra rồi đi ra khỏi phòng.
Cô cũng không biết phải đi đến đâu nữa, chỉ là không muốn cứ ở mãi trong nhà không làm gì cả.
Chu Mẫn sợ Bạch Nguyệt xảy ra chuyện gì nên vẫn luôn theo sát cô.
Bạch Nguyệt đi trong vô thức, từ khi trời còn sáng đến khi tối đen, cô mới ngồi lên ghế đá.
Trăng đêm nay rất sáng, sao cũng rất nhiều.
Cô từ hai bàn tay trắng, từng có được Cố Lăng Kiệt, từng có một giấc mộng đẹp, đúng không?
Con người rồi cũng phải tỉnh lại từ trong cơn mê để nhìn vào sự thật, cứ đắm chìm mãi trong mộng sẽ chỉ tạo thành bệnh tâm thần mà thôi.
Chí ít thì, anh vẫn còn sống.
Cố Lăng Kiệt không có Bạch Nguyệt sẽ sống rất tốt, không vướng bận gì hết, đầy ý chí mà hướng tới con đường trải sẵn thảm đỏ phía trước, không lo lắng gì phía sau.
Cố Lăng Kiệt không có Bạch Nguyệt sẽ sống rất tốt, cuối cùng cũng trở về với quỹ đạo cuộc đời vốn có của mình...
Bạch Nguyệt về nhà, đánh răng rửa mặt, ăn tối rồi đi ngủ.
Hôm sau lại trở về làm việc bình thường.
Làm việc, ăn, ngủ, mọi thứ đều bình thường.
Ngoại trừ cô chẳng nói gì.
Một tối của nửa tháng sau, Chu Mẫn nghe điện thoại xong thì sắc mặt khá kém đến gõ cửa phòng Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mở cửa.
“Bạch Nguyệt, sếp đã về đội rồi, lần trước anh ấy hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt phần tử khủng bố, sáng nay đã nhận huân chương và trở thành trung tướng rồi.”
Bạch Nguyệt nghe vậy cũng rất bình tĩnh, đó là chuyện mà cô đã đoán được.
“Nhưng theo nguồn tin khá tin cậy thì hình như sếp bị mất một phần trí nhớ, bọn tôi không về được rồi.” Chu Mẫn nhíu mày.
“Là sao? Gì mà các cô không về được cơ?” Bạch Nguyệt khó hiểu.
“Lúc trước sếp giúp cô nên đã rút một đội trong quân khu đặc chủng ra, chúng tôi chỉ thuộc quyền của sếp thôi còn ở quân khu là tạm thời bị hủy hồ sơ rồi. Giờ chỉ có cơ mật cấp cao mới có hồ sơ của chúng tôi thôi, mà nơi đó là nơi rất bí ẩn, không ai trong chúng tôi biết đó là ở đâu. Giờ sếp mất trí nhớ thì đồng nghĩa với việc chúng tôi không về được.” Chu Mẫn cúi đầu nói trong tuyệt vọng.
“Trừ cô ra thì còn ai nữa không?” Bạch Nguyệt ý thức được tầm quan trọng của việc này, chẳng khác nào cô đã hại cả đội. Cô thì sao cũng được, nhưng những người lính này thì phải làm sao đây?
“Có hai người đang điều tra vụ buôn bán đồ cổ, hai người đang theo dõi Lữ Lương Thành hai tư trên hai tư, còn hai người đang điều tra giám đốc công ty Hành Chinh, bọn tôi có cả tổng là bảy người. Tôi tính ra còn tốt, vẫn có tiền lương, còn họ thì không có gì cả, phương hướng lẫn mục tiêu đều không có, không biết sau này phải làm thế nào.” Chu Mẫn cũng mù mờ về tương lai.
“Chuyện này cũng do tôi cả, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để các cô được về đơn vị, đừng lo.” Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Tống Tâm Vân.
Sau năm tiếng tút, Tống Tâm Vân mới nghe điện thoại.
“Có chuyện gì không?” Giọng Tống Tâm Vân có vẻ nặng nề.
“Xin lỗi đã làm phiền bà Tống, là thế này, trước khi sếp Cố xảy ra chuyện có cử một đội bí mật đi làm nhiệm vụ, anh ấy đã tạm thời xóa bỏ tư liệu của thành viên đội này. Nhưng ở kho tư liệu bí mật tối cao vẫn còn tư liệu của họ, tôi nghĩ hẳn nên đưa họ về đơn vị.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói, cố không tạo áp lực cho Tống Tâm Vân.
“Mỗi kho tư liệu bí mật tối cao của một tổ chức và quốc gia nào đó đều là độc lập, cũng không có ai biết ở đâu. Tôi cũng vậy, bố của Cố Lăng Kiệt cũng không biết, sợ là lực bất tòng tâm rồi. Vậy đi, cả đội đó có tổng bao nhiêu người, tôi sẽ cho họ mỗi người tiền trợ cấp là một tỷ tám, bảo họ không cần về đơn vị nữa, sau này cô cũng đừng gọi cho tôi.” Tống Tâm Vân nói gọn.
Bạch Nguyệt im lặng hồi lâu rồi bình tĩnh nói, “Nếu bà Tống muốn trả tiền trợ cấp thì cứ cho họ mỗi người bốn tỷ đi, đội họ có tổng cộng bảy người.”
“Tôi biết rồi, tôi cảm thấy hai tám tỷ cũng đủ rồi, lúc trước cũng giúp cô rồi, chúng ta coi như không ai nợ ai. Chút nữa cô gửi số tài khoản cho tôi. Vậy đi.” Tống Tâm Vân nói xong bèn cúp điện thoại.
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!