Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1390: Năng Lực Của Anh, Cô Biết​




CHƯƠNG 1390: NĂNG LỰC CỦA ANH, CÔ BIẾT
"Tôi cảm thấy đối phương là người của Sở Dã Bạch, hơn nữa là người Sở Dã Bạch tín nhiệm, nếu như có thể bắt sống đối phương thì nói không chừng có thể biết nơi ở của Sở Dã Bạch, nếu là có thể bắt được Sở Dã Bạch, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề và phiền toái, anh cảm thấy thế nào?" Mục Uyển nghiêm túc hỏi.
"Có thể thử, nhưng tôi không muốn phu nhân đi mạo hiểm, để Hắc Mội giả làm phu nhân đi qua.” Lã Bá Vĩ đề nghị.
"Thế nhưng nếu như là Hắc Muôi thì cũng quá nguy hiểm, võ công của Hắc Muội, can đảm, cùng năng lực... Dù sao em ấy vẫn là đứa trẻ." Mục Uyển nói.
"Vậy phu nhân, cô có tin Hạng Vũ Thái không?” Lã Bá Vĩ hỏi.
"Tin." Mục Uyển nói: "Khi tôi trở về Hạng phủ nhận được rất nhiều sự bảo vệ từ anh ấy, anh ấy là một người thật tâm đối tốt với tôi.
"Hạng Vũ Thái có thể có địa vị ngày hôm nay, không thể không kể tới khả năng của anh ta, tôi thấy chuyện này có thể thảo luận với anh ta, anh ta là người có thể đưa ra phương án nhanh nhất.” Lã Bá Vĩ đề nghị.
"Nhưng bây giờ đã muộn như vậy rồi, hơi nữa tôi sợ là tốn thời gian quá lâu sẽ khiến đối phương nghi ngờ, ngược lại sẽ để cho những người đi gặp nguy hiểm.” Mục Uyển do dự nói.
"Ý phu nhân là?” Lã Bá Vĩ hỏi.
"Có mất có được, tay gấu và cá vốn không phải lúc nào cũng có, tôi cam đoan bảo đảm sự an toàn của bản thân, muốn bắt người của Sở Dã Bạch, có thể là năng lực còn chưa đủ, cũng chưa chuẩn bị tốt. Lúc trước Hạng Thịnh Duật đã nhắc nhở tôi, tôi liền nghĩ hết những chuyện có thể xảy ra, đồng thời tìm biện pháp đối phó tương ứng thì bây giờ cũng sẽ không bị động như vậy, thật đúng là chết vì quá an nhàn.” Mục Uyển áo não nói.
"Phu nhân có thể lý trí như vậy đã là không dễ dàng, không cần tự trách, hơn nữa bây giờ là giai đoạn rất rắc rối, tôi cảm thấy Sở Dã Bạch nhất định sẽ rất cẩn thận, ngay cả khi bắt được thủ hạ của anh ta cũng chưa chắc hỏi được kết quả.” Lã Bá Vĩ trấn an nói.
Mục Uyển mỉm cười: "Anh luôn luôn biết cách an ủi người ta một cách chính xác.”
Mục Uyển nói xong, dừng một chút: "Anh biết những người đi theo Hạng Thịnh Duật không, nếu như bây giờ anh ra ngoài gọi điện thoại cho người bên cạnh Hạng Thịnh Duật, có thể liên lạc được không?”
"Nếu như hỏi Sở Nguyên, Sở Nguyên hẳn sẽ biết, để tôi thử một chút nhưng phu nhân hãy ở yên trong tiểu viện bên hồ, không nên đi đâu hết.” Lã Bá Vĩ nói.
"Tôi biết, tôi sẽ không đi ra ngoài, lúc anh ra ngoài cũng phải chú ý an toàn.” Mục Uyển dặn dò.
"Ừm." Lã Bá Vĩ đáp, rất nhanh đi ra ngoài.
Mục Uyển đợi trong phòng khách, có chút lo lắng, cũng có chút suy nghĩ, hi vọng Lã Bá Vĩ có thể liên hệ với Hạng Thịnh Duật.
Tiếng chuông trên điện thoại di động của cô lại vang lên.
Mục Uyển nhìn số điện thoại gọi tới là của Hạng Thịnh Duật, cô nghe máy.
"Phu nhân, bây giờ cô có ra ngoài không?” Người đàn ông kia thúc giục.
"Vẫn chưa, tôi đang thu xếp đồ đạc, hiện tại Hạng Thịnh Duật vẫn hôn mê đúng không, bác sĩ nói thế nào?" Mục Uyển hỏi.
"Bị đạn bắn trúng, nhưng may mắn không có tổn thương đến tim, nhưng cũng là tương đối nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, tôi hi vọng khi tiên sinh tỉnh lại, có thể nhìn thấy phu nhân đầu tiên, như vậy tâm trạng của tiên sinh cũng sẽ tốt lên.” Người đàn ông nói.
Mục Uyển nheo mắt lại, mất máu quá nhiều mới hôn mê, chứng tỏ trước đó có một khoảng thời gian dài tỉnh táo, Hạng Thịnh Duật chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho cô.
Cho nên, một lần nữa cô có thể khẳng định đối phương là giả.
"Tôi đã biết, anh chờ một chút." Mục Uyển nói liền cúp điện thoại, cô đợi điện thoại của Lã Bá Vĩ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi một giây đều dày vò một cách dị thường, mà trong lúc dày vò như vậy máu cung cấp lên não sẽ ít đi, con người cũng sẽ không có nhiều lý trí như vậy, bởi vì quá gấp, quá lo lắng, quá phiền muộn.
Thế nhưng kiên trì chính là phẩm chất tốt đẹp của con người, ngoại trừ kiên trì còn phải không ngừng học tập và rèn luyện, trước những chuyện quan trọng cần phải bình tĩnh.
Bởi vì chỉ lúc con người ta mình tĩnh mới có càng nhiều lý trí hơn, mới có càng nhiều phán đoán chính xác.
Điện thoại di động vang lên, cô nhìn thấy Lã Bá Vĩ, lập tức nghe máy.
"Phu nhân, đã liên hệ được với cậu chủ Hạng, bên kia an toàn không xảy ra việc gì, cậu chủ đã phái người đi xử lý, cô yên tâm bây giờ tôi sẽ trở về.” Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển thở dài một hơi, vào thời điểm mấu chốt này, cô vẫn luôn tin tưởng Hạng Thịnh Duật.
Nhưng cô cũng ý thức được cái thở dài này của mình, nghĩa là đối với chuyện này cô đang rất lo lắng, cô cũng không bình tĩnh hòa nhã và cư xử thản nhiên như mình muốn.
Cái này cần cô không ngừng học tập và rèn luyện, không ngừng tìm hiểu chân lý.
Điện thoại di động lại vang lên, vẫn là Hạng Thịnh Duật, cô nhíu mày, nghe máy.
"Đợi ở tiểu viện bên hồ không cần đi đâu hết có biết không? Anh biết bọn họ sẽ động thủ trên người em, bọn chúng chán sống rồi.” Hạng Thịnh Duật nóng nảy nói.
Mục Uyển nghe thấy giọng nói của Hạng Thịnh Duật: "Hạng Thịnh Duật, là anh?"
"Ừm, bọn họ vừa rồi làm nhiễu tín hiệu, trò hề này ông đây đã chơi chán rồi, anh đã sắp xếp người ở Hạng phủ, em yên tâm, một lát nữa là có thể bắt được người.” Hạng Thịnh Duật nói.
Trong lòng Mục Uyển có chút cảm giác quái dị.
Anh nói như vậy là để cô yên tâm, đại khái là bởi vì anh thật sự có năng lực, và cô biết năng lực của anh.
"Anh xử lý mọi chuyện sao rồi, có thuận lợi không?” Mục Uyển nhẹ nhàng hỏi.
"Rất thuận lợi, đã gặp Thẩm Diên Dũng và ký được hiệp ước, hiện tại anh phải đi nước Z, kết thúc loạn lạc ở đó, đây cũng là lễ vật kết hôn anh dành cho em, em không phải vẫn muốn sao?” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển có chút cảm động, nhưng trong lòng lại có cảm giác run rẩy.
Sự hòa bình này tới hơi muộn, hơn nữa là được trao đổi bởi sự hi sinh của con trai Thẩm Thiên Dũng.
"Anh nói bắt được người của Sở Dã Bạch, có thể biết anh ta đang ở đâu không?” Mục Uyển hỏi.
"Không nhất thiết, Sở Dã Bạch người này quá âm hiểm xảo trá, có điều tốt nhất anh ta đừng để anh bắt được, nếu không anh sẽ để cho anh ta sống không bằng chết.” Hạng Thịnh Duật tức giận nói.
"Chú ý an toàn, đặc biệt là lúc anh đến nước Z, bây giờ Sở Dã Bạch đã không từ thủ đoạn nào, anh ta nhất định sẽ giở trò ngáng chân.” Mục Uyển nhắc nhở.
"Một tảng đá chướng mắt, anh đá đi là được rồi, cũng không thể lọt vào trong mắt của anh, nhưng tảng đá kia có thể làm tổn thương đến em, cũng làm người ta phiền não.” Hạng Thịnh Duật vẫn thở hổn hển nói.
"Em sẽ né tránh, bây giờ cũng không còn sớm, anh còn không đi ngủ đi, tranh thủ thời gian ngủ một lát, không nên quá mệt mỏi." Mục Uyển dịu dàng dặn dò.
Hạng Thịnh Duật nghe được giọng nói dịu dàng như vậy của Mục Uyển, trái tim cũng mềm xuống: “Được, em cũng ngủ một lát, ngày mai sau khi tỉnh lại thì gọi điện cho anh, hôm nay em làm mọi việc rất tốt, không bị lừa, nhưng…”
Hạng Thịnh Duật dừng lại.
Tuy nhiên có để ý một chút thấy cô không bị lừa có phải là do không đủ quan tâm đến anh mới lý trí như vậy.
"Nhưng sao?" Mục Uyển hỏi.
"Sau khi em nghe điện thoại cũng không lo lắng đến sự an toàn của anh chút nào sao?” Trong giọng nói của Hạng Thịnh Duật có chút biến chất, đoán chừng chính là chua xót, chát chát chát chát...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK